Thẩm Tri Ý nghỉ ngơi ở nhà năm ngày, vết thương đã bắt đầu kết vảy, không đau nhưng hơi ngứa, cứ lành theo tốc độ này thì không đến hai ngày nữa cô đã có thể ra ngoài đi phỏng vấn nhận việc rồi.
Lệ Cảnh Minh đến bệnh viện đón Hạ Minh Nguyệt về, trước khi đi còn dặn dò nhiều lần bảo cô phải có thái độ tốt hơn.
Thẩm Tri Ý ngoài mặt đồng ý nhưng lại không nghĩ thế, năm giờ chiều cô bắt đầu chuẩn bị cơm tối như thường ngày.
Vẫn là thím Vương giúp cô, cô phụ trách nấu, ba món một canh tốn không ít thời gian, làm xong cũng đã gần đến tám giờ.
Chuông cửa vang lên, Thẩm Tri Ý gọi thím Vương ra mở cửa, đợi một lúc cũng không nghe thấy thím Vương đáp lời.
Thẩm Tri Ý cởi tạp dề đi mở cửa, trên người còn vết thương nên cô đi khá chậm, mở cửa ra Thẩm Tri Ý nhìn thấy Lệ Cảnh Minh, sau đó mới thấy Hạ Minh Nguyệt phía sau anh.
Hạ Minh Nguyệt vẫn rất sợ cô, run rẩy đứng phía sau Lệ Cảnh Minh, thận trọng nhìn Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý đứng trước cửa cười nói: “Hạ Minh Nguyệt, chúc mừng cô xuất viện”.
Hạ Minh Nguyệt cúi đầu không nói gì, nhìn dáng vẻ oan ức này còn tưởng Thẩm Tri Ý lại bắt nạt cô ta.
Thẩm Tri Ý nhìn Hạ Minh Nguyệt, bỗng nói: “Cũng may cô uống thuốc an thần, nếu mà cắt cổ tay chắc không tỉnh lại được trong hơn một tiếng đâu”.
Lời nói của Thẩm Tri Ý sắc bén như cây nhọn đâm vào điểm chột dạ nhất của Hạ Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-kiep-sau-xin-dung-gap-go/583862/chuong-72.html