Sau
Lệ Cảnh Minh cất hành lý xong xuôi liền xuống dưới. Thẩm Tri Ý đã ngồi ăn một mình trước, ngoan ngoãn ngồi ở ghế chủ nhà uống từng hớp canh chân giò.
Hạ Minh Nguyệt thì ngược lại. Cô ta ngồi ở ghế ngoài cùng, cúi gằm đầu xuống, hai tay nghiêm chỉnh đặt trên đùi, trông như đứa trẻ đang bị mắng. Trước mặt cô ta có hai cái bát đều đã được xới đầy cơm.
Thấy anh đi xuống, đôi mắt đen láy của cô ta sáng bừng lên: “Cảnh Minh, ăn cơm thôi”.
Anh khẽ gật đầu đi tới ngồi vào ghế bên cạnh cô ta, hành động cực kỳ tự nhiên. Anh cầm đũa lên, nhìn thấy cả một bàn toàn thức ăn cay thì không biết nên gắp món nào, không khỏi cau mày nhìn về phía Thẩm Tri Ý đang say sưa ăn ngon lành. Anh nghi ngờ cô đang cố ý.
Cả một bàn đầy ắp thức ăn lại chẳng có lấy một món hợp khẩu vị của anh.
Huống hồ… dạ dày của Thẩm Tri Ý không tốt, bình thường bác sĩ đều dặn dò phải hạn chế ăn đồ dầu mỡ, cay nóng. Cô lại chẳng thèm nghe lọt tai.
Đầu óc của Hạ Minh Nguyệt không đặt lên bàn cơm. Lúc cô ta cúi xuống ăn có liếc nhìn về phía Thẩm Tri Ý, thầm cười nhạo trên nỗi đau của người khác.
Cô ta biết Lệ Cảnh Minh rất kén ăn. Trong mấy món cô nấu không có món nào anh thích ăn cả, xem ra cô cũng không hiểu gì về anh.
Lệ Cảnh Minh mặt nặng mày nhẹ, bực bội chất vấn: “Cô quên lời bác sĩ dặn rồi à? Dạ dày của cô như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-kiep-sau-xin-dung-gap-go/583836/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.