“Anh ta ký giấy báo bệnh nguy hiểm và giấy cam kết phẫu thuật cho em nên đã biết em bị bệnh rồi”.
“Tần Mặc à, có thể giúp em làm một bản hồ sơ bệnh án khác để giấu anh ấy không?”, có lẽ vì hôn mê quá lâu, giọng của Thẩm Tri Ý đã khàn đến mức gần như không nghe rõ nữa, nhưng Tần Mặc hiểu ý của cô.
Tần Mặc nhíu mày, cảm thấy rất khó hiểu: “Em rất thích anh ta mà, sao lại không nói rõ bệnh tình của mình cho anh ta chứ?”
“Chính vì thích nên em mới không nói cho anh ấy biết”.
“Chẳng lẽ em không muốn để anh ta quan tâm và thương em hơn sao?”
Thẩm Tri Ý lắc đầu, cố nén cảm giác chua xót trong lòng. Sao Lệ Cảnh Minh có thể xót thương cô kia chứ? Nếu biết Thẩm Tri Ý sắp chết, có khi anh sẽ đốt pháo ăn mừng việc rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi cô đấy.
Mà dẫu có xót thương đi chăng nữa thì cũng xuất phát từ việc cô mắc bệnh. Cô đã sắp ra đi rồi, thứ tình cảm thừa thãi ấy cũng chỉ là thương hại mà thôi.
Thứ mà cô cả nhà họ Thẩm không cần nhất chính là sự thương hại.
“Dù sao thì em và anh ấy cũng sắp ly hôn rồi. Sự quan tâm của anh ấy không quan trọng với em. Thôi thì cứ để một kẻ sắp chết như em được ra đi trong yên tĩnh”, Thẩm Tri Ý chầm chậm nhắm mắt lại, vẻ mặt điềm tĩnh vô cùng.
Tần Mặc thấy lòng mình đau nhói, đau đến mức trái tim quặn thắt: “Không đâu, nước mình đang nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-kiep-sau-xin-dung-gap-go/583813/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.