Bờ môi Thẩm Tri Ý tái nhợt, sau khi cô nói hết một tràng dài, cả người như bị rút cạn sức lực. Cô máy móc mặc quần áo lên người.
“Lệ Cảnh Minh, vốn dĩ chúng ta có thể kết thúc cuộc hôn nhân này thật tốt đẹp. Nếu anh đã không chịu thì tôi đành phải nhờ đến sự bảo vệ của pháp luật. Hẹn gặp lại anh trên tòa”.
Kiểu phụ nữ như Thẩm Tri Ý thật sự rất khó đối phó, cứng mềm đều không chịu, bị ức hiếp cũng chỉ rơi hai giọt nước mắt rồi lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu để giải quyết cô.
Người ta thường nói, con người bị đau nhiều sẽ biết mùi sợ hãi, không dám tái phạm nữa.
Bây giờ cô dám khiêu khích anh như vậy, chẳng qua là vì có Thẩm Thị làm chỗ dựa. Nếu không còn gia tộc, cô sẽ không bằng một con chó.
Ban đầu anh khinh thường không thèm thu mua cái công ty nát kia, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể mau chóng cướp Thẩm Thị về tay, để nó phá sản thì cô mới chịu ngoan ngoãn nghe lời, làm một kho máu di động cho anh.
Anh quy hết mọi cảm xúc chiếm hữu biến thái này thành sự thù hận đối với cô. Anh không muốn ly hôn cũng chỉ vì không muốn cô được như ý nguyện.
“Xem ra tôi phạt cô chưa đủ, nếu không sao cô vẫn không chịu nhớ lời dạy bảo?”, anh bỗng nổi điên tóm chặt cổ tay cô lôi người lên khỏi mặt đất.
Anh bế cơ thể nhỏ yếu của cô lên nhẹ bẫng như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-kiep-sau-xin-dung-gap-go/583800/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.