Bạch Nguyệt Sa chạy nhanh ra đường lớn mặc sức khỏe đang yếu dần. Cô nhìn ngược nhìn xuôi tìm xem có chiếc taxi nào đi ngang qua không. Nhưng trời đã khuya lắm rồi. Trên đường chỉ có vài chiếc xe lướt qua. Cô cố gắng vừa đặt xe vừa tìm xe trên đường. HIếm lắm mới có một chiếc taxi đi qua nhưng bên trong lại có người rồi.
Cố Tư Vũ thấy dáng vẻ lo lắng của cô lúc này anh chợt thầm ước được cô lo lắng cho mình một lần như vậy. Nhưng đối với những gì anh đã làm thì giờ anh không xứng với sự lo lắng đó nữa rồi.
Mất một lúc không gọi được xe, Bạch Nguyệt Sa càng sốt sắng hơn. Càng lo lắng, bệnh cô càng nặng hơn.
Cố Tư Vũ thấy vậy không chịu nổi nữa liền kéo lấy tay cô nói:
- Bây giờ cũng quá khuya rồi nên không có mấy xe chạy nữa đâu. Để anh đưa em ra đón bạn nhé?
Bạch Nguyệt Sa im lặng. Hiện tại cô rất không muốn làm phiền đến anh thêm một lần nào nữa nhưng Hạo Hiên đang cần cô lúc này nên cô cũng không thể chậm trễ thêm chút nào nữa. Cuối cùng cô vẫn đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý đi cùng anh.
Cố Tư Vũ liền đỡ cô vào trong xe anh đỗ gần đó rồi nhanh chóng lái xe đến trường của Hạo Hiên.
- Em nhớ đường đúng không? Chỉ anh nhé!
- Ừm...
Mất một lúc xe mới đến nơi. Bạch Nguyệt Sa vội xuống xe rồi chạy đi tìm Hạo Hiên. Thấy ở giữa sân có một nhóm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-co-hoi/2667104/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.