CHƯƠNG 27:
Không cần ai nói,nàng cũng biết,mình hẳn là đang ở một nơi rất cao,có thể là sân thượng của một tòa nhà nào đó.
Âm thanh gió thổi thốc vào mặt,xuyên vào màng nhỉ của nàng nghe cứ vù vù như một cổ xe già cổi đang rên rỉ. Nhưng đồng thời cũng mang theo cái lạnh buốt cắt da phả vào mặt nàng.
Hai cánh tay bị trói chặt,quặp lại phía sau lưng,có chút tê dại và đau nhói.Nàng đang ngồi trên ghế,nực cười nhất khi mà nó lại là một chiếc ghế bành,bọc nệm mềm mại.Đây quả là loại đãi ngộ khó tưởng.
Thử hỏi trên thế giới có mấy người bị bắt cóc,bị trói,lại được ngồi ghế nệm bọc da mềmmại như nàng. Không nhịn được,Gia Nguyệt bật cười nhỏ nhỏ.
Lớp vải bịt mắt cọ xát vào da nàng,nhưng nàng không thấy phiền về điều đó lắm.
“Mày có vẻ,khá an nhàn nhỉ,Gia Nguyệt.”
Một giọng nói ngọt ngào,nhưng lại chứa đựng quá nhiều thù hận khiến cho giọng nói ấy vặn vẹo,tựa hồ như khuôn mặt của chủ nhân giọng nói ấy vậy.
Bàn tay lạnh lùng dật miếng vải che mắt trên mặt của Gia Nguyệt,khiến nàng thấy đau.Có lẽ những sợi tóc mai vô tội của nàng phải chịu khổ rồi.
Gia Nguyệt chớp chớp mắt để làm quen với ánh sáng,nàng hơi ngẩn đầu,nhìn cô gái đang đứng trước mặt.
Cô ta sinh trước nàng một năm,dường như ông trời cũng ưu ái cô ta lắm,khi mà nét xuân xanh vẫn hiện hữu trên gương mặt.Cho dù cô ta cũng đã hai mươi bảy,nhưng nét thơ ngây ngọt ngào vẫn chưa từng rời bỏ cô ta. Nếu không phải vì đôi mắt âm u chứa thù hận và tàn nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-chung-ta-da-khong-the-co-hanh-phuc/1492966/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.