CHƯƠNG 22:
Nhìn hàng người đứng trước song sắt kiên cố,ngóng chờ người mà họ muốn gặp.Huệ Tâm lạnh nhạt cười. Nàng đã ở lại cái trại điên này mười hai năm.
Mười hai năm...bốn ngàn ba trăm tám mươi ngày....một triệu không trăm lẻ năm ngàn một trăm hai mươi giờ....và bao nhiêu phút bao nhiêu giây đã trôi qua.
Có người nói,nàng điên,nên mới ở cái nơi khốn nạn này lâu như thế.Nhưng nàng biết,nàng không điên...thậm trí còn tĩnh táo hơn cái bọn gọi nhau là bác sĩ,nhưng lại không khác gì cầm thú bên ngoài kia.
Nàng ở lại đây,chỉ vì người kia.
Nhìn cô ta cười nói ngọt ngào với một gã đàn ông mặc áo quần đắt tiền,tay đeo đông hồ đá quý,chân mang giày Ý bóng nhoáng. Nàng khinh....
Trong mắt nàng,chỉ có người kia mới gọi là người cao quý,còn bọn họ,chỉ đáng làm ruồi bọ. Nhìn chán,nàng mở ngăn kéo dưới cùng,lấy một chiếc điện thoại màu trắng.
Nàng không thích màu trắng,nhưng người kia lạ luôn yêu thích màu này. Nên nàng trọn màu trắng.
Bao nhiêu lâu rồi nàng không nghe được giọng nói của người đó...bất giác nàng siết chặt điện thoại,nàng khẩn trương không biết phải nói gì....
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Trên tầng cao nhất của trụ sở chính Lâm thị. Ông Du đang báo cáo tình hình kinh doang cuối năm cho đại tiểu thư,ông nói không nhanh,nhưng có vẻ như có chút mệt nhọc làm hàng mi đang khép hờ kia khẽ run ....
Đại tiểu thư mở mắt,nhìn ông Du một lát rồi phất tay.
"Thôi được rồi chú Du,chú để cho Al làm đi,chú cũng mệt rồi."
Ông Du là người cố chấp,nhưng nhìn đôi mắt kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-chung-ta-da-khong-the-co-hanh-phuc/1492958/chuong-22-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.