CHƯƠNG 4 (TT):
... ...... ...... ...... ...... .........
Sáng hôm sau,Gia Nguyệt chuẩn bị tinh thần để đối diện với Lâm Khiêm,nhưng thật không ngờ hắn lại né tránh nàng.
Hắn né tránh nàng,không phải vì cái chạm nhẹ kia. Hắn tránh nàng là bởi vì Hân Hân khóc. Từ trước đến giờ Hân Hân rất ít khi rơi nước mắt. Nàng luôn cười,nụ cười rực rỡ,nước mắt không phù hợp với nàng.
Hắn và chị là cặp song sinh,từ lúc nhỏ giữa hai người đã có loại thần giao cách cảm đặc biệt. Nhưng hắn lại bối rối,hoặc không muốn thừa nhận lý do chị hắn đã khóc hôm qua.
Hắn không thể né tránh Hân Hân,nhưng Gia Nguyệt thì có thể.
“Đứng lại đó cho tôi.”
Giọng Gia Nguyệt lạnh lùng,loại bỏ ý đồ tránh đi của Lâm Khiêm.
Hắn biết lần này không thoát được. Nếu đã không thể thì hắn đành đối mặt với nàng. Mặc dù,chỉ cần nhìn vào đôi mắt đang chứa đựng cơn giận kia làm tim hắn nhói lên.
“... .......”
Hắn im lặng. Đợi nàng mắng nhiếc hay làm bất cứ điều gì nàng muốn.
Đáp lại hắn,lại là sự im lặng của Gia Nguyệt. Đôi mắt nàng mênh mang,không còn tĩnh lặng cao ngạo như trước, ẩn trong đó là một chút của hy vọng.
Cả hai cứ đứng im lặng như thế,vậy mà trong ánh mắt đang giao nhau lại như có vô vàng lời nói.
Bàn tay Gia Nguyệt nắm chặt,môi mím lại...nàng không ngờ...
“Vì sao?”
Nàng hỏi,trong giọng nói có chút run rẩy,hắn quay đầu đi,nhắm chặt mắt.
“Đồ ghê tởm,các người là đồ ghê tởm.”
Nàng rít lên,điên cuồng gào thét như muốn những câu nói của nàng xé toạc hắn. Hắn thấy rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-chung-ta-da-khong-the-co-hanh-phuc/1492931/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.