Nằm dưỡng thương không biết bao nhiêu đêm ngày, cô cứ như là con búp bê được nuôi trong phòng, hết ăn, uống thuốc, lại nằm nghĩ. Người tới người đi nhưng không ai hé răng nói với cô một lời.
Ruốc cuộc cũng đến một ngày, có bà ma ma tới tắm táp, thay cho cô một bộ y phục tơ lụa rất đẹp màu tím, còn mấy nha hoàn trang điểm cho cô, đưa cô ăn một bát chè bạch quả rất ngon, cô nghĩ mình chắc sắp gặp được ân nhân cứu mạng. Họ đưa cô đến một nơi rất là tao nhã, sau để mặc cô ở đó.
Đẩy cửa bước vô phòng, màn lụa xanh bị gió thổi bay, phiêu phiêu phấp phới, khung cảnh trong phòng cũng lịch sự không kém bên ngoài. Trên bàn còn để một cổ cầm bạch ngọc, chủ nhân nơi này chắc là một vị công tử tuấn tú phong lưu lắm đây. Mỉm cười vuốt ve dây đàn, cô ngồi xuống chờ đợi.
Cứ ngồi, cũng không biết qua bao lâu, khi ánh mặt trời sắp tắt, cô chống cằm thừ người giết thời gian thì nghe bên trong có động tĩnh, mắt có chút hoa, cô mơ hồ đi vô, thấy bóng người ngồi trên trên giường thì theo bản năng đi tới. Thần trí như bị sương mù vây quanh cô vấp phải bậc thang đi lên, té nhào vào người đang ngồi. Mông lung ngước mặt nhìn lên, cũng không sao nhìn rõ khuôn mặt người đó.
Đôi môi đột nhiên bị công kích, hắn cúi người xuống hôn dồn dập người con gái mà hắn nhớ thương, đè lên người nàng, đôi tay linh hoạt tháo dây thắt lưng, làn da con gái dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-cho-chang-mot-co-hoi-la-hanh-phuc-hay-dau-kho/107429/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.