Trong bức ảnh, PhínhĐình đứng nghiêng người, đôi mắt nhắm nghiền, mặt ngước lên 45 độ, máitóc dài như thác chảy tung bay sau lưng. Ánh ban mai nhè nhẹ bao quanhcô, cách đó không xa là mặt hồ trong vắt phủ sương đầy huyền ảo, đem lại một cảm giác không chân thực tựa cõi tiên. Từ nụ cười khẽ vương nơikhóe miệng Phính Đình, cô biết bạn đang sống rất tốt. Chưa chắc đã hạnhphúc, nhưng ít ra là vui vẻ. Vậy là tốt rồi, Phính Đình đã có thể đi qua đau thương, thật tốt!
Lắm khi, tình yêu không có nghĩa là tất cả. Khi Phính Đình nói chiatay rồi ra đi, cô biết bạn đã hạ quyết tâm. Tôn Bình Hoa sẽ không thểnào tìm được cô ấy, mà dù có tìm được, cũng chẳng thể làm được gì. Lầnnày Phính Đình đã dứt khoát muốn chia tay.
Hơn một năm qua, Phính Đình thỉnh thoảng lại gửi email cho cô, có kèm theo vài tấm ảnh. Trong những tấm đầu tiên, đầu mày đuôi mắt cô cònđượm nỗi buồn bã. Cô hiểu, dù gì mối tình mười năm không thể nói dứt làdứt. Một đồ vật gắn bó với mình mười năm cũng đã có tình cảm thắm thiết, huống hồ là người mình hằng yêu. Chỉ là, có nhiều thứ đã đến mức khôngthể không buông tay. Cô ủng hộ bạn, nếu Tôn Bình Hoa không thể cho Phính Đình những gì cô cần, vậy hãy cho cô ấy một con đường để sống.
Trong email, chưa bao giờ Phính Đình nhắc đến ba chữ Tôn Bình Hoa,như thể hai người chưa từng quen, chưa từng yêu. Có lẽ sau này cô cũngsẽ không bao giờ nhắc đến nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-chi-la-thoang-qua/3248049/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.