Mười rưỡi sáng, thờiđiểm bận rộn trong ngày. Một cô nhân viên cửa hàng hoa cột tóc đuôingựa, mặc áo Tshirt trắng ôm một bó hồng lam rất to bước vào phòng. Trầm Tiểu Giai ngước đầu lên, hai tay cầm xấp giấy tờ đang làm dở, khôngquên trêu chọc cô: “Tử Mặc, hoa của chị đến rồi kìa!” Liên tục mấy tuầnnay, ngày nào cũng có hoa đưa tới, phòng làm việc của cô sắp trở thànhcửa hàng hoa đến nơi. Bây giờ chỉ cần có người mang hoa vào công ty,liền biết ngay người nhận là ai. Mỗi bó luôn luôn có 15 đóa, Trầm TiểuGiai tra tìm ý nghĩa trên mạng, nói điều đó tượng trưng cho lời xin lỗi. Hai chữ xin lỗi nghe thật đơn giản, nhưng với hai người, lại chứa sứcnặng ngàn cân. Khi lòng đã lặng sóng, nói thật ra cô cũng không cảm thấy anh có lỗi gì với mình, vì giữa họ đâu có bất kỳ hứa hẹn hay ràng buộcnào. Nếu là người yêu, gặp phải tình huống như vậy, có lẽ sẽ nổi điênlên, sẽ khóc lóc ầm ĩ, thậm chí có thể gây sự, nhất là sẽ hỏi cho rõràng xem tại sao. Nhưng bọn họ không phải là gì của nhau, nói trắng raquan hệ giữa hai người chỉ phát triển từ một đêm tình, hai bên đều cókhông gian riêng, đều có con đường riêng của mình. Thực ra nếu anh mặtđối mặt, nói thẳng với cô: “Chúng ta chấm dứt!” thì kết quả cũng chẳngkhác gì bây giờ. Nên bất luận anh chọn cách nào, cũng đều đặt dấu chấmhết cho quan hệ của bọn họ. 
Trên mặt trận tình cảm, công thành chiếm đất chưa chắc đã là thắng,mấu chốt là sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-chi-la-thoang-qua/3248033/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.