Tận mấy ngày sau, anh vẫn im hơi lặng tiếng. Vốn xưa nay không chủ động,lại đúng lúc bận tối mắt vì đơn hàng do mình phụ trách có vấn đề nên côcũng chẳng liên lạc với anh. Tự thâm tâm, cô biết chuyện hai người sẽkhông đi đến đâu, cố đấm ăn xôi chẳng ích gì. Khi cơn bận rộn đã qua,nhớ về những tháng ngày bên nhau, được anh ôm vào lòng âu yếm vuốt ve,tim cô lại quặn thắt. Biết là anh giận, nhưng vậy thì sao? Cô có là gìcủa anh đâu mà phải để ý điều đó!
Ở bên nhauđã lâu, cô biết tính anh. Khi ăn anh rất kén, tuyệt đối không đụng đếnnhững thứ có mùi đặc trưng như hành, cà rốt. Sáng ra không được kéo rèmcửa, vì mắt anh không thể thích ứng ngay với ánh sáng. Buổi tối đi ngủkhông được để đèn, mà lúc ngủ anh rất ngang ngược, thường chiếm hết cảgiường. Nửa đêm tỉnh giấc, phát hiện cô không còn chỗ nằm nữa, mới dịchsang một bên. Khi anh làm lơ, nghĩa là cơn giận của anh sắp bùng nổ, tốt nhất không nên đổ thêm dầu vào lửa. Nếu giận thật, anh vẫn cười nói như thường, nhưng phải coi chừng, vì cơn giận sẽ phát tác lúc nào khônghay.
Đời ngườikhông tránh khỏi những lúc ốm đau bệnh tật. Nằm trong căn phòng hăng hắc thứ mùi đặc trưng của bệnh viện, Tử Mặc cười chua chát. Mẹ thường cacẩm lớp trẻ bây giờ chẳng biết cách tự chăm sóc bản thân, và con gáibà chính là một điển hình. Thời đại học, một thân gánh hai việc, bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm, ngày nào cũng ăn mì, đến nỗi bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-chi-la-thoang-qua/129160/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.