Bỗng dưng lại nói chuyện bình thường khiến Miêu đại nhân ngớ người ra, có sao? Anh em ở học viện rất ít khi đến nhà anh, sau khi bước vào cửa ngay cả nói cũng không dám nói to, ai đến cũng hệt như bị tra tấn… Thật ra Đề Á đối xử với mọi người rất hòa nhã, chỉ là nhìn qua có vẻ hơi nghiêm khắc… Ặc, còn có chút “truyền thống” của lão nhân gia…
Kỉ niệm xưa thoáng hiện lên trong đầu, anh khẽ mỉm cười, nói thư phòng không có, tôi không dám để cho những bảo bối không gì sánh bằng của Đề Á mạo hiểm.
Bạch Ngọc Đường cũng cười, là nụ cười giống như một đứa trẻ bướng bỉnh nghịch ngợm —— Triển Chiêu rất yêu thần khí ấy, nó khiến anh cảm thấy thật sâu trong tâm hồn người kia vẫn trong sáng như chưa từng bị phong ba bụi trần vấy bẩn. Anh dịu dàng hỏi sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?
Bạch Ngọc Đường nhìn vào mắt anh, nói tôi ước gì mình có thể gặp em sớm hơn một chút.
Triển Chiêu ngẩn ra, bất giác đưa tay ôm lấy hắn. Anh nhẹ nhàng bảo có thể gặp được nhau là tốt rồi.
Nếu như gặp được nhau sớm hơn họ sẽ có thêm nhiều thời gian hơn, nhưng ý nghĩ này chẳng phải rõ ràng là vô căn cứ hơn cả cái “kết cục” mà anh hy vọng nó sẽ không xảy ra hay sao.
Bạch Ngọc Đường tiện thể đưa đầu gối trái vào giữa hai chân anh, cười hớn hở nói vì thế nên, đến lúc đền bù tiếc nuối vì gặp gỡ quá muộn rồi.
Có ý gì…?
Một giây sau Triển Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-biet-truoc-ket-cuc-lieu-chung-ta-con-yeu-nhau-chang-phien-ngoai-che-phuc-khong/2192040/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.