Mùa mưa Giang Nam cứ kéo dài dai dẳng, hơn thế nữa sách giáo khoa của học sinh lúc nào cũng bị ẩm ướt khiến cho bọn họ luôn cảm thấy rấm rứt khó chịu.
Chẳng qua người ta thấy rấm rứt vì những lý do khác nhau, còn trong lòng Vọng Thư cảm thấy khó chịu là bởi nếu trời mưa thì không thể tập thể dục buổi sáng, mà không tập thể dục buổi sáng thì hội học sinh đâu có lý do để đi kiểm tra chuyên cần. Mà không đi kiểm tra chuyên cần thì —— cô càng không thể gặp được Lăng Việt.
Cô đã từng rất thích trời mưa. Từng giọt mưa rơi trên phiến lá, mái nhà và cửa sổ phát ra những âm thanh rời rạc, không gây ồn ào, có thể khiến lòng người tĩnh lặng.
Cô còn cực kỳ thích lời hát “Ngay cả khi cơn mưa làm đảo lộn cả thành phố” trong bài 《Bản tình ca nhỏ 》. Khoảnh khắc nghe lời bài hát này khiến người ta như thấy những đám mây dần tan ra sau cơn mưa, những bãi nước tù đọng phản chiếu ngược lại hình ảnh cả thành phố, rực rỡ sắc màu nhưng lại vô cùng lãng mạn.
Quả nhiên lời bài hát luôn có sức hấp dẫn vĩnh hằng.
Có điều sau khi cô gặp được Lăng Việt, cô lại bắt đầu thích những ngày nắng.
Trước kia cô từng có một giấc mơ. Cô mơ thấy mình biến thành con mèo trắng đang ưỡn bụng lười biếng nằm ngủ dưới mái hiên, kế bên là một con chó đang ngây ngô thè lưỡi. Mỗi khi có người đi ngang qua sân thì nó đều cảnh giác dỏng tai lên quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-anh-trang-co-the-quay-lai/944211/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.