Hôm đó, Tiêu Chiến trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ thiếp đi trong vòng tay của Vương Nhất Bác.
Cơn khát đánh thức Vương Nhất Bác, hắn tỉnh dậy muốn xuống giường đi uống nước thì phát hiện Tiêu Chiến đang siết chặt lấy vạt áo của mình. Hắn định nhẹ nhàng gỡ tay Tiêu Chiến, nhưng giống như một phản xạ có điều kiện Tiêu Chiến lại càng siết chặt hơn. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vỗ về anh một lúc lâu, bàn tay Tiêu Chiến mới buông lỏng, mắt vẫn nhắm nghiền, lầm bầm vài tiếng trong cổ họng rồi trở mình ngủ tiếp. Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng Tiêu Chiến ngủ say, ánh mắt bất giác trở nên mềm mại, nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh.
Hắn đi vào bếp uống nước rồi trở lại phòng ngủ ngay lập tức, bất quá chỉ mất vài phút, nhưng khi hắn vừa quay đầu lại đã thấy Tiêu Chiến đang đứng ở cửa phòng bếp, dụi dụi mắt. Trên khuôn mặt vẻ ngái ngủ vẫn chưa tan hết, biểu tình mờ mịt đứng đó nhìn hắn ngơ ngác.
Tiêu Chiến không mang giày, chân trần dẫm trên sàn nhà. Vương Nhất Bác cau mày, vội vàng bước tới ôm lấy anh, mày nhíu càng thêm sâu, hỏi dồn: "Sao anh tỉnh rồi? Cảm thấy khó chịu sao? Lại muốn ói nữa? Hay là đói bụng? Anh có muốn ăn chút gì không?"
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ nhìn hắn chăm chú. Vương Nhất Bác bế anh trở lại phòng ngủ, ôm anh cùng chui vào trong chăn, Tiêu Chiến gối đầu lên cánh tay Vương Nhất Bác, hắn hôn phớt lên mặt anh một cái, dỗ dành: "Ngủ đi."
"...Anh còn tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-anh-la-the-than-em-co-yeu-anh-khong/909784/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.