Khi Tiêu Chiến mở mắt ra, người đầu tiên anh nhìn thấy là Đào Nhiên.
Đào Nhiên ngồi trước giường bệnh, hai mắt đỏ ngầu, dưới vành mắt nổi lên hai quầng thâm màu xanh đen rất rõ, không biết đã ngồi bao lâu.
Tiêu Chiến nhìn anh ta, hơi mở miệng nhưng cổ họng đau như lửa đốt, nhất thời không phát ra tiếng.
"Anh yên tâm, đừng lo lắng, đứa bé không sao, anh cũng không sao, cả hai đều ổn, không sao."Đào Nhiên choàng một tay qua vai Tiêu Chiến, từ từ đỡ anh ngồi dậy, tay còn lại cầm cốc nước trên tủ đầu giường đưa cho anh: "Nào, trước uống chút nước đi, vẫn còn ấm."
Tiêu Chiến nhận lấy cốc nước, bả vai khẽ động, nhẹ nhàng tránh bàn tay của Đào Nhiên ra: "Cảm ơn."
"Không sao, không sao đâu... anh đã ngủ gần ba ngày rồi, làm tôi sợ chết khiếp." Đào Nhiên xoa xoa đôi mắt sưng phù đau nhức vì thức đêm, giơ tay bấm chuông đầu giường, "Bác sĩ đã dặn khi anh tỉnh lại thì gọi cho họ, làm nốt mấy cái kiểm tra cần thiết..."
"Khoan đã. Đào tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một câu trước được không?"
Tiêu Chiến uống mấy ngụm nước, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều, nhưng âm thanh vẫn hơi khàn khàn: "Là anh đưa tôi đến bệnh viện sao?"
"Không phải tôi, tôi mới tới đây vào tối hôm qua."
Đào Nhiên có chút sửng sốt, nghe ra ý tứ trong câu hỏi của Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói: "Cậu ta vẫn còn đợi ở bên ngoài, chưa rời đi đâu... Anh muốn gặp cậu ta không?"
Tiêu Chiến xiết cốc trong tay, cúi đầu không lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-anh-la-the-than-em-co-yeu-anh-khong/244961/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.