Bệnh đến như núi đổ, Tiêu Chiến ngủ mê mệt một ngày một đêm mới cảm thấy đầu bớt đau. Chiều mùng một Tết, anh gượng gạo xuống giường tự nấu cho mình một chén sủi cảo, là sủi cảo đông lạnh từ mấy ngày trước còn thừa một ít, vừa đủ cho một bữa ăn.
Trời tối dần, bên ngoài lại có người đốt pháo hoa, Tiêu Chiến ôm bát đứng cạnh cửa sổ nhìn một lúc, dường như anh còn nghe được cả tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ ở tầng dưới, trong lòng nhất thời không rõ là tư vị gì.
Anh trước nay chưa bao giờ đón năm mới một mình.
Tiêu Chiến tốt nghiệp đại học và đến thành phố xa lạ này cũng đã được năm sáu năm, trước khi ở bên Vương Nhất Bác, năm nào anh cũng về quê ăn Tết cùng cha mẹ. Chỉ có một năm công tác thực sự quá bận rộn không thể về được, anh đã mời rất nhiều đồng nghiệp và bạn bè cùng đến, đích thân xuống bếp nấu một bàn đầy món ăn. Bọn họ đều khen tay nghề bếp núc của anh rất tốt, một đám người tụ tập nói nói cười cười, thực sự náo nhiệt.
Sau đó, anh gặp Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác muốn anh nghỉ việc. Không vì lý do nào khác, chỉ là anh quá bận. Là một nhà thiết kế, anh thường xuyên phải làm việc ngoài giờ cả ngày lẫn đêm, vài lần Vương Nhất Bác đến tìm anh đều phải thức khuya để vẽ, hoàn toàn không có thời gian để ý đến hắn. Khi đó, Vương Nhất Bác vừa mới cùng anh ở bên nhau, đối với anh hoàn toàn không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-anh-la-the-than-em-co-yeu-anh-khong/244956/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.