Tôi tiễn Gia Vỹ ra ngoài cổng. Trước khi lên xe rời đi, Gia Vỹ còn ôm lấy tôi, cái ôm thật sự rất chặt. Nhưng tôi thật sự rất thích cái ôm ấy, rất ấm áp, rất thoải mái và cũng rất bình yên.
- Linh, chuyện 3 năm trước em thật sự không trách anh chứ?
Tôi cũng ôm chặt Gia Vỹ, áp má vào vai anh, mỉm cười nói:
- Trách gì chứ, làm sao em trách anh được.
- Ngày mai em có thể đến nhà anh một chút không? Anh có chuyện này muốn nói với em.
- Mấy giờ thì anh có nhà?
- 9 giờ.
- Được, mai em đến.
Khi nghe Gia Vỹ nói, tôi cứ nghĩ là anh sẽ nói về vấn đề gì đó, như là cầu hôn tôi chẳng hạn. Tự dưng tôi lại mỉm cười hạnh phúc. Lần trước tôi có nhìn thấy Gia Vỹ đi đến một cửa hàng trang sức và mua một chiếc nhẫn. Có lẽ là như vậy rồi, chuyện cầu hôn.
Nhưng, tất cả mọi chuyện chỉ là suy nghĩ vớ cẩn của tôi mà thôi.
……………………………….
Sáng hôm sau tôi đến nhà Gia Vỹ. Phải ấn chuông cửa những 2 lần thì mới thấy Gia Vỹ ra mở cửa cho tôi.
- Gia Vỹ, anh làm sao vậy?
Gương mặt trắng bệch của Gia Vỹ thật sự khiến tôi rất lo lắng. So với tối hôm qua thì sắc mặt anh hôm nay còn tệ hại hơn.
Tôi vội lấy tay sờ lên trán anh, nóng quá, không phải bị cảm lạnh đấy chứ? Tôi không nghĩ Gia Vỹ sức khỏe lại yếu đến mức này.
- Anh bị cảm sao?
Gia Vỹ chỉ nhìn tôi mỉm cười, anh chẳng thừa nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-anh-dung-yeu-em/104199/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.