*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Phi Khanh bị câu này làm cho sợ đến chợt hoàn hồn, trợn mắt đang muốn từ chối bằng cách tách ra, đã thấy hai mắt của Ôn Chiêu đang nhìn đắm đuối đôi môi của mình, hơi thở cũng dần nặng thêm, thế mới biết là anh đã hiểu lầm.
Ôn Chiêu dùng ngón cái chậm rãi cọ cọ vào đôi môi đỏ thẫm, nói giọng khàn khàn: “Em muốn được vào nếm thử mùi vị của Khanh Khanh, được không anh?”
Văn Phi Khanh nghe hắn nói thế mà ngượng kinh khủng, người nhìn nghiêm túc thế kia mà làm sao… lúc này lại nói một câu nghe đến nổi cả da gà.
Nói không được… thì như đang cãi láo, nói được, Văn Phi Khanh lại nói không ra hơi, đến gật đầu còn làm không nổi.
Nhưng Ôn Chiêu đã đọc hiểu rồi ý tứ của anh.
Ôn Chiêu hôn mổ một cái vào đôi môi dày mềm mại, cúi đầu cười: “Khanh Khanh, nào, há miệng ra.”
“… ” lần này Ôn Chiêu nói như đang dụ dỗ trẻ con khiến Văn Phi Khanh thấy ngượng kinh khủng. Anh quyết tâm nhắm mắt lại, sau khi đấu tranh tâm lý trong đầu một hồi, mới mở hé môi mình ra.
Ôn Chiêu hít một hơi vào, cúi đầu thấy trong cái miệng đang hé mở là một hàm răng trắng tinh. Hắn dùng ngón cái đè lại môi dưới, nhẹ nhàng dùng sức đè xuống, đôi môi đỏ tươi bị mở ra, lộ ra đầu lưỡi màu hồng.
Cổ họng hắn trượt xuống, thấy miệng khô lưỡi khô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nen-lam-gi-sau-khi-chia-tay/247418/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.