Một buổi sáng đẹp trời, đẹp với người khác nhưng lại rất kinh hoàng đối với tôi. Khi tôi vừa mở mắt, 1 cơn co thắt bao tử khiến bụng dạ tôi lộn nhào, tôi từ trên giường chạy vội vào trong toilet nôn ói, ói ra hết mật xanh mật vàng, ói quặn hết cả bụng, ói không còn giống gì trong bao tử cả. Đầu óc thì say xẩm choáng váng muốn xỉu lên xỉu xuống. Tôi vịn tay lên tường chống đỡ bản thân, ông thầy già hoảng hồn chạy phía sau lưng tôi, đỡ người tôi như 1 cái xác vật vờ.
- Em bị sao vậy? Mới ngủ dậy sao lại ói tái mặt thế này, hôm qua có ăn trúng gì không?
- Chắc em nghén rồi, con anh cũng hơn 7 hay 8 tuần gì rồi mà. Bác sĩ dặn thời điểm này sẽ bị. Hic, chắc em tiêu mất, oẹ....oẹ.....
Nhìn tôi khổ sở thế này, ổng bắt đầu cảm thấy áy náy và hối hận. Khi tôi nôn đã đời không còn sức để mà nôn nổi nữa. Thầy lấy khăn lau mặt cho tôi tỉnh táo rồi dìu tôi về giường, tôi say sẩm nên nằm bí tị chả tha thiết ăn uống gì, chỉ muốn kéo chăn nằm nhắm mắt ngủ thôi.
Được 1 lát, ổng bưng tô phở bò dì Phương nấu mang tận vào phòng cho tôi ăn tại giường.
- Em, dậy ăn dùm anh đi. Ráng đi em.
Tôi mệt mỏi mở mắt, thấy thầy khuôn mặt lo lắng và hao tâm vì tôi thế này, nên cũng ráng lết đầu dậy ngồi, vén tóc cho gọn gàng, toan ra ghế sô pha ngồi ăn cho đàng hoàng, mà trời ơi, sao nó chóng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nen-goi-anh-la-thay-hay-chong/1722377/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.