Đang thẫn thờ người ngồi ngắm mấy chậu bông nhỏ xíu xịu xiu của mình. Giọng của ông thầy già vang lên phía sau lưng tôi:
- Em dậy lâu chưa!
Tôi kìm người, cố tỏ ra vẻ mình không hề biết chuyện gì hết, vội đứng dậy quay lại nhìn ổng mỉm cười tự nhiên:
- Em mới dậy à!
Thầy bước đến, toan đưa tay chạm lên mặt tôi. Nhưng trong đầu tôi lại sực nhớ tới lời của chị Như: “nó có giúp gì được cho anh, hay chỉ biết làm ba cái trò mèo yêu đương làm anh mê muội”, khiến tôi nhíu người ngoảnh mặt né tránh trong vô thức. Chính tôi còn không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy nữa. Tay của thầy dừng lại giữa không trung, người hơi ngẩn ra sau đó chân mày của ổng khẽ cau lại. Tôi hoảng sợ vội giải thích:
- Em...em chưa rửa mặt!
Thầy hạ tay xuống, 2 tay bỏ trong túi quần, từng bước tiến về phía tôi, gương mặt đã lạnh đi nửa phần. Ổng tiến 1 bước, tôi lại lùi 1 bước, đến khi lưng tôi chạm vào thành lan can không thể trốn tránh được nữa. Thầy đặt 2 tay lên thanh ngang, khoá tôi lại ở khoảng giữa, nheo mắt hỏi tôi rằng:
- Có ai bảo với em rằng em nói dối dở lắm không?
- Hả? Em nói dối chuyện gì?
Tôi sợ sệt trả lời, bẽn lẽn nhìn khuôn mặt hằm hằm không được vui của thầy. Ổng vuốt tóc tôi, miệng châm biếm:
- Khuôn mặt của em đang biểu hiện 1 điều?
- Điều gì anh?
Còn đang ngơ ngác hỏi thì đột nhiên ông thầy già đưa tay cóc cái “cốp”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nen-goi-anh-la-thay-hay-chong/1722354/chuong-59.html