Do dính nước mưa, nên lên tới nhà tôi vội vào phòng tắm gội đầu tắm rửa cho sạch sẽ sợ bị cảm lạnh. Xong xuôi, tôi mặc áo choàng tắm lên người và cầm khăn bông lau đầu mở cửa bước ra ngoài. Ngoài trời vẫn mưa xối xả như trút nước, một vài tia sét loé lên ánh qua cửa sổ. Tôi đứng trong phòng vừa lau khô đầu vừa ngắm mưa rơi. Cửa phòng bật mở, tôi ngoái đầu lại thấy thầy bước vào nên lên tiếng hỏi:
- Anh về rồi sao?
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt âm u, ánh mắt như xẹt tia lửa điện của ổng. Tôi mở to mắt vội hỏi han:
- Anh bị gì vậy? Ai chọc anh hả?
Thầy từng bước hùng hổ tiến tới tôi, nhưng trực giác mách bảo với tôi rằng, chính tôi là nguyên nhân khiến ổng hừng hực như thế. Tôi vô thức lùi chân lại, miệng lắp bắp:
- Có chuyện gì anh nói đi? Anh đừng làm em sợ coi.
Thấy tôi rụt chân lùi lại, bước chân của thầy nhanh hơn. Tôi mau chóng bỏ chạy đứng sau ghế sô pha chơi cút bắt với ổng.
- Em đứng lại chưa? Dám chạy hả?
Ổng bên đầu này lạnh giọng cảnh cáo, còn tôi bên đầu kia mặt hoảng sợ lên tiếng:
- Em chọc gì anh mà anh đòi xơi tái em vậy? Em đã làm gì có lỗi với anh đâu cơ chứ.
Thầy nghiêm mặt chất vấn:
- Em đi đâu, làm gì mà biết cả thằng Khang bạn anh vậy?
- Anh ghen với cả bạn anh sao? Anh bị khùng rồi hả?
Tôi già mồm cãi lại, nhưng tôi nói đúng mà. Anh Khang và tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nen-goi-anh-la-thay-hay-chong/1722349/chuong-54.html