Rồi thời khắc tháo bột cũng tới, ngày mà tay chân tôi hoàn toàn lành lặn sau buổi tông xe định mệnh đó. Tôi hứng khởi vui mừng vì bác sĩ xem phim chụp cổ tay nói rằng, tay tôi đã hoàn toàn hồi phục nhưng cũng nên kiêng làm việc nặng 1 thời gian. Những vết trầy nặng lúc trước cứ tưởng sẽ để lại sẹo nhưng nhờ thầy bôi thuốc gì đó bên nước ngoài mang về cho tôi mà những vết sẹo nó biến mất như chưa từng xuất hiện. Tôi vui mừng hứng khởi không ngừng nhưng chưa được mấy tiếng đồng hồ, thầy Vũ chở tôi thẳng vô phòng khám phụ khoa làm tôi méo mặt, khoé miệng giật giật.
- Vô đây chi vậy thầy?
- Vô khám chỗ đó của em chứ làm gì? Hỏi xem làm sao mỗi tháng cho em hết đau bụng kinh.
Thầy trả lời tôi tỉnh bơ, đưa tay tháo dây an toàn cho tôi, tôi kinh hãi níu tay ổng lại:
- Thôi.. thôi mà thầy, em chịu được mà, mình đi về đi.
- Ngoan...bác sĩ là đàn bà, người quen của tôi, tôi đặt lịch trước rồi! Phụ nữ 6 tháng nên đi khám phụ khoa, tầm soát ung thư 1 lần, em là con gái hời hợt vấn đề đó của mình vậy sao?
Tôi ấp úng nhìn thầy, miễn cưỡng theo ổng bước vào, mặt mày sượng trân. Người khám là 1 bà bác sĩ già trông có vẻ rất dày dạn kinh nghiệm. Thấy y tá gọi tên tôi bước vào, bà cười tươi rói hỏi thăm tôi:
- Con là vợ Vũ sao?
- Dạ.. con chào bác sĩ.
Tôi bẽn lẽn cúi đầu chào bà 1 tiếng. Y tá tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nen-goi-anh-la-thay-hay-chong/1722326/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.