Khi nhìn thấy đôi mắt thâm tình thầy trao cho tôi, trái tim tôi khẽ ấm áp nhưng cũng hơi quặn lại. Tự tưởng tượng trong đầu nếu bây giờ phải rời xa thầy, tôi sẽ sống sao đây? Lúc trước chính bản thân không hề muốn ở cạnh thầy, giờ lại không nỡ ra đi chút nào. Sự ân cần chăm sóc, lo lắng của thầy dành cho tôi bấy lâu nay, khiến tôi không biết từ khi nào chỉ muốn ỉ lại dựa dẫm vào ổng , thầy làm tôi hư mất rồi!
- Trưa nay chị tôi đến gặp em sao?
Tôi giật mình ngước lên nhìn thầy, sợ thầy phát hiện ra điều gì đó nên ráng tỏ ra vẻ không thể bình thường hơn:
- Dạ
- Bả đến nói gì với em mà khiến em thẩn thơ nãy giờ vậy?
Đúng là không gì có thể qua được cặp mắt chim ưng của ổng. Nhưng tôi vẫn giả vờ như không có gì xảy ra thiệt, cố gắng tìm 1 câu trả lời phù hợp. Vì chị thầy đã dặn, những chuyện bà nói với tôi tốt nhất không để thầy biết.
- À, chị hỏi han tình hình bữa giờ của em thôi, có gì đâu.
- Chỉ có vậy?
Thầy nheo mắt dò xét, hình như muốn tôi nói rõ thêm điều gì nữa. Tôi thản nhiên đáp:
- Thì chỉ có vậy, chứ thầy nghĩ chị ấy đến nói gì nữa?
Ông thầy già của tôi gật gù cười nhếch miệng, tay đưa lên bóp lấy cằm tôi rồi trừng mắt nhìn thẳng như muốn soi thấu tâm trí tôi, miệng nhả ra vài câu rất ngầu đời:
- Bả nói em khôn hồn rời xa tôi sao? Hứ! Bà già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nen-goi-anh-la-thay-hay-chong/1722324/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.