Lần đầu tiên tôi được trải nghiệm ngủ say như chết là như thế nào. Không quan tâm thời gian, không gian, con người xung quanh ra sao. Một giấc ngủ mà phải nói là từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ được thẳng cẳng như thế. Bình minh rồi đến lúc mặt trời đứng bóng. Máy lạnh cứ thiu thiu mát còn tôi thì cuộn mình trong lớp chăn bông ấm áp như 1 con mèo lười. Chỉ đến khi tôi nghe tiếng mở cửa văng vẳng bên tai rồi kéo theo là tiếng mắng yêu của ai đó:
- Trời đất ơi là trời, vợ với con ngủ giờ này trưa trời trưa trật rồi còn chưa chịu dậy.
Khoảng trống giường bên cạnh tôi lún xuống, mái tóc đen dài xoà trước mặt được 1 bàn tay to lớn vén sang bên gọn gàng. Tôi mơ màng muốn mở mắt nhưng hàng mi cứ díu lại nặng trịch. Khẽ cựa mình mà tôi muốn rên la, 1 cảm giác nhức mỏi, rim người tê tái chạy sâu vào hết các tế bào trong cơ thể. Tôi thều thào không ra hơi:
- Mấy giờ rồi thầy?
- 12 giờ trưa rồi bé, sáng em không dậy ăn với uống thuốc hả? Dì Phương gõ cửa mấy lần em không nghe thấy sao?
- Hả? Đã 12 giờ trưa rồi?
Tôi bất ngờ trong sự mệt mỏi, giương đôi mắt sưng húp bụp mí lên hỏi thầy mà trong miệng khô khốc. Trông tôi lúc này tiu đìu xơ xác như 1 con cá biển bị lôi lên bờ chết nắng. Thầy nằm trên giường, lúc nào cũng 1 tư thế chống đầu lên tay nhìn tôi từ trên xuống, đôi tay vuốt ve má và tóc tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nen-goi-anh-la-thay-hay-chong/1722317/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.