Khi thầy nói xong câu này, tôi lại càng thêm kinh người. Vậy là tôi không phải nằm mơ, con ma nữ này quả thực có thật. Tôi muốn mếu máo to hơn nữa nhưng lại nghe tiếng thầy phì cười:
- Làm gì mà em yếu bóng vía dữ vậy? Tôi ghẹo em đó. Nãy giờ tôi ngủ ngon lành cành đào, có thấy cái gì đâu, do nghe em ú ớ mới giật mình bật dậy. Chắc cả ngày hôm nay em mệt mỏi nên tối ngủ mớ rồi. Thôi nằm xuống ngủ tiếp đi.
Thầy toan đặt tôi xuống để về vị trí của mình ngủ lại. Nhưng thật sự tôi còn quá ám ảnh, vẫn níu lấy tay thầy không chịu buông, chân cẳng vẫn chưa hết run lẩy bẩy. Tôi nén lòng bỏ mặc sự tự tôn của bản thân, lí nhí nài nỉ:
- Thầy đừng đi mà.
Khi nghe xong câu nói ấy, tôi thấy đôi mắt thầy có gì đó đang tan chảy. Thầy dịu dàng xoa đầu tôi, giọng điệu hết sức cưng chiều:
- Em sợ lắm sao? Tôi ôm em ngủ nha.
Không để tôi trả lời, thầy leo lên giường nằm xuống cạnh tôi, kéo hẳn tôi vào lòng mà ôm lấy thật chặt. Mặc dù vẫn còn kinh hãi chuyện ban nãy, nhưng khi được nằm trong vòng tay ấm áp quen thuộc này, tôi lại thấy nỗi sợ cũng vơi được phần nào.
Có lẽ vì mất giấc giữa chừng nên cả tôi và thầy đều chưa thể ngủ lại được. Một tay thầy nhè nhẹ xoa lên lưng tôi, tay còn lại đang quàng qua cổ cho tôi gối đầu cũng vuốt tóc tôi không ngừng. Môi thầy cứ chốc chốc lại hôn nhẹ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nen-goi-anh-la-thay-hay-chong/1722312/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.