Giờ tôi mới hiểu thế nào là “nằm viện như đi nghỉ dưỡng” mà thầy Vũ quảng cáo về cái bệnh viện quốc tế này. Nó sạch, đẹp, tiện nghi và chất lượng dịch vụ như khách sạn 5 sao vậy.
Trong vòng 1 buổi trưa tôi đã nhanh chóng làm xong tất cả các xét nghiệm, khám lâm sàng cần thiết. Tôi bị nứt xương cổ tay trái, phải bó bột cố định khoảng 3 đến 4 tuần, cũng may không bị bên tay phải nên tôi làm mọi viêc bằng 1 tay cũng tạm được. Chân trái tôi cũng bị bong gân nhẹ và đã được các bác sĩ vật lý trị liệu xoa bóp, bôi thuốc. Nhưng khổ nỗi đi lại phải chống nạng hoặc ngồi xe lăn tầm 1 tuần lễ, để tổn thương nơi dây chằng mau lành. Cái này thì chết tôi rồi! Tôi đói meo mồm luôn, đã thế tôi còn sắp nộp đồ án và thi vài môn nữa chứ. Tình cảnh này thật sự muốn khóc ròng 1 dòng sông, không biết nên sắp xếp sao đây.
Tiện thể đang ở trong bệnh viện, thầy 1 công đôi chuyện đăng kí bắt tôi khám sức khoẻ tổng quát toàn bộ cơ thể. Thà không khám chứ khám rồi tự nhiên lòi đâu ra 1 đống bệnh làm tôi tái mặt. Tôi bị chẩn đoán thiếu sắt, thiếu canxi trong máu, rối loạn tiền đình, suy nhược cơ thể. Hèn gì tôi hay bị xay xẩm chóng mặt. Có lần xỉu ở trường, thằng Khoa hoảng hốt xanh mặt bế tôi lên phòng y tế. Đó là lí do tại sao nó hay mua đồ ăn, săn sóc tôi hơn tụi Thanh, Mỹ là vậy.
Thầy Vũ cầm hồ sơ bệnh án
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nen-goi-anh-la-thay-hay-chong/164353/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.