Tôi im lặng nhìn nó, rồi lấy tay vả vào má mình mấy phát cho tỉnh cơn mê muội lúc này. Nó hoảng giữ tay tôi lại nhanh nhảu nói:
- Mày bị gì vậy con kia? Xe tao mà, thiệt đó!
Tôi lấy lại bình tĩnh và ráng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi lườm nó, nghiến răng nghiến lợi:
- Hoá ra trước giờ mày nói thật với cả thế giới nhưng lại chỉ lừa mình tao. Tao muốn xuống xe, không bạn bè gì với mày nữa. Uổng công tao thật lòng tin tưởng mày.
Tôi toang bỏ đi, nó giữ chặt tôi lại lần nữa:
- Tao lừa mày cái gì mày nói nghe coi.
- Mày kêu ba mày hàng ngày lên rừng đốn củi bán, mẹ mày thì may quần áo cho người ta kiếm tiền nuôi mày ăn học. Quần áo mày 100 ngàn 3 bộ. Đã thế hàng ngày phải đến trường bằng xe buýt, nhà phải ở nhà thuê. Vậy giờ mày nhìn coi, mày đang lái xe gì vậy?
Tôi thấy nó cười nắc nẻ ra nước mắt mà chỉ muốn tát phát chết luôn.
- Thì ba tao là công ty chế biến gỗ, sản xuất đồ nội thất, không lên rừng đốn củi thì gỗ đâu mà làm. Má tao là giám đốc công ty thời trang, không may đồ cho người ta chứ còn làm gì. Quần áo tao thật là 100 ngàn 3 bộ, nhưng tao quên nói với mày là 100 ngàn đô. Tao cũng chưa bao giờ nói là tao đi xe buýt nha, tao kêu mày chở ra bến xe buýt vì bãi gởi xe tao ngay đó mà. Nhà tao ở là nhà cho thuê thiệt, vì người ta mới trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nen-goi-anh-la-thay-hay-chong/164348/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.