Chương trước
Chương sau
Hai người lôi lôi kéo kéo, ngọt ngào phát ngấy đi mấy bước, vừa ngước đầu lên, phố chợ không biết biến mất từ lúc nào, trước mắt xuất hiện một toà gác mái tao nhã lịch sự thanh u, dưới lầu là một gốc cây hoa ngọc lan, toả ra mùi hương thoang thoảng.
Cửa sổ trên lầu hai hé ra một khe hở, truyền đến một tiếng hét tức giận xen lẫn xấu hổ: "Lam Vong Cơ ngươi buông ra!!"
Tiếng hét lớn này khiến bước chân hai người dừng ngay tại chỗ, nụ cười trên mặt cũng tan đi. Trên lầu vang lên tiếng va chạm, giữa hỗn loạn tiếng la hét sợ hãi và mắng chửi, Nguỵ Vô Tiện có chút hoảng loạn nhìn về phía âm thanh truyền đến, ngay sau đó, lòng bàn tay đang nắm tay mình chợt lạnh đi, chỉ cảm thấy người bên cạnh an tĩnh đến mức khiến người ta bất an, hắn nghiêng đầu qua, nhìn Lam Vong Cơ thật cẩn thận.
Vẻ mặt nghiêm trọng của Lam Vong Cơ phảng phất như một cái đầm không hoà tan được tuyết mùa đông. Đầu y cúi thấp, không biết nhìn đi đâu, một bàn tay siết chặt lại.
Hai người vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích như vậy, Nguỵ Vô Tiện nắm tay Lam Vong Cơ, đúng khoảnh khắc đó, chui vào tai hai người là một tiếng kêu to gần như thảm thiết, Lam Vong Cơ vùng tay ra, Nguỵ Vô Tiện không buông, vẫn dùng sức nắm chặt tay y.
Qua không biết bao lâu, một bóng người nghiêng ngả lảo đảo đi xuống cầu thang gác mái, quần áo hỗn độn, vẻ mặt thê thảm, khoé môi cắn ra một vệt máu, người nọ tựa hồ chịu đựng cơn đau đớn, thất tha thất thểu, một bước đi ba bước dừng mà rời đi.
Bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, mắt nhìn người nọ đi xa, khoé miệng run rẩy tràn ra một tiếng thở dốc.
Một lát sau, lại một thân ảnh khác đi ra, người này quần áo còn khá một chút, nhưng dung nhan cũng không chỉnh chu, đặc biệt là thần sắc mất mát ba hồn bảy phách kia, khiến người ta nhìn mà không đành lòng, ánh mắt y lặng lẽ đọng lại nỗi đau khổ, từng bước một, cực kỳ chậm chạp bước đi.
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, nhịn không được bước ra một bước, giơ một tay hươ hươ trong không trung, tựa như muốn ôm người nọ vào lòng, hắn nuốt vào nỗi chua xót, khép đôi mắt lại, chỉ cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh lướt qua gò má.
Đúng lúc này, trên mái ngói của gác mái truyền đến động tĩnh khe khẽ.
"Ai?!" Nguỵ Vô Tiện theo bản năng kêu lên, một thân ảnh sững sờ, thân hình làm như có chút không vững, Nguỵ Vô Tiện phất tay bay ra hai lá bùa, người nọ kêu lên một tiếng, từ trên mái nhà rơi xuống.
Nguỵ Vô Tiện tiến lên nhìn thấy, đối mặt cùng với "Mạc Huyền Vũ".
"Thực xin lỗi!" Giọng điệu quen thuộc của người nọ nói: "Ta cũng không ngờ như vậy, dược này do ta điều chế, không nghĩ tới tác dụng mạnh như thế, ta vốn dĩ muốn cho hai tên đầu gỗ không thông suốt thân mật một chút, ai ngờ, ai ngờ Lam Trạm quật cường như vậy, lần này vừa khéo, khiến y kềm nén thành ra chuyện xấu luôn".
Nguỵ Vô Tiện ngây người một chút, đầu quay qua quay lại mấy vòng, nhận ra "chính mình" kiếp trước.
"Nguỵ Anh?!" Hắn tiến tới một bước, hung hăng túm lấy cổ áo đối phương, "Ngươi đang nói cái gì? Dược gì?!"
Nguỵ Anh nỗ lực vùng ra một cái, sắc mặt nghẹn đến mức tím tái, lá bùa trước ngực bị hắn xé xuống, nhưng hắn làm như không có ý định chạy trốn, ủ rũ để mặc cho Nguỵ Vô Tiện bắt hắn, thẳng thắn thành khẩn giải thích hành vi phạm tội: "Là ta, là ta hạ dược --- xuân dược vào trong nước trà của Lam Trạm, y, y không nhịn được, thú tính quá độ, làm ngươi".
Nguỵ Vô Tiện nhíu chặt lông mày, không thể hiểu nổi: "Ngươi... không, ta? Ta tự mình hạ dược Lam Trạm?.... Vì sao, vì sao ngươi phải làm vậy?" Hắn cảm thấy thần kinh của mình bắt đầu hỗn loạn.
Nguỵ Anh cắn chặt răng: "Vì để tác hợp hai tên đầu gỗ các ngươi đó. Ngươi không biết, ở đời kia của ta, đến khi ta chết, cũng không biết tâm ý của Lam Trạm... Y vì ta chịu 33 giới tiên, sau khi ta chết, y còn đợi ta suốt 13 năm. 13 năm sau, ta mới trở về.... Ta chỉ là, không muốn các ngươi cũng như vậy, không muốn để Lam Trạm, đau khổ chờ đợi."
Hắn từng câu từng chữ vô cùng đơn giản nói ra, từng câu từng chữ đều mang sức nặng vô hình.
Nguỵ Vô Tiện có chút thẫn thờ buông tay, hắn xoay người nhìn về phía Lam Vong Cơ, vẻ mặt có chút hoảng hốt của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cào lên tim hắn, hắn đột nhiên dâng lên một cơn phẫn nộ không thể kềm chế, xoay người túm lấy Nguỵ Anh, ném hắn thật mạnh xuống đất, thở phì phò rống lên: "Ngươi có biết, ngươi có biết đã làm gì Lam Trạm hay không?! Ngươi...!"
"Ta..." Nguỵ Anh rầu rĩ nói, "Ta biết, thực xin lỗi thực xin lỗi, ta thực sự không phải cố ý..."
Nguỵ Vô Tiện nắm cánh tay của hắn (Nguỵ Anh) lên, cúi đầu, cắn mạnh xuống một ngụm.
"A a a a a a a a a!! Đau muốn chết!! Nhả ra nhả ra nhả ra mau nhả ra!! Cứu mạng!!"
Quả nhiên hiểu mình nhất vẫn là chính mình, một ngụm này của Nguỵ Vô Tiện cắn cho Nguỵ Anh phải kêu cha gọi mẹ, té lộn nhào muốn chạy, nhưng bị tàn nhẫn cắn chặt không bỏ, hàm răng Nguỵ Vô Tiện cắn sâu vào da thịt, lại chưa hoàn toàn hết giận, chỉ cảm thấy căn bản không bằng được một phần mười những giày vò khổ sở mà Lam Trạm phải chịu mấy năm nay.
Lam Vong Cơ bên này quả thực sợ ngây người, luống cuống kêu lên một tiếng: "Nguỵ Anh!"
Nguỵ Vô Tiện và Nguỵ Anh đồng thời nhìn về phía y, nhân cơ hội này, Nguỵ Anh đột nhiên vùng thoát ra, búng người bật dậy, chạy về phía nơi xa.
Nguỵ Vô Tiện vỗ xuống mặt đất, cũng đứng lên, vừa đuổi theo vừa nói mà không quay đầu lại: "Lam Trạm, ngươi xem ta phải cắn chết hắn báo thù cho ngươi!!"
Đi qua một màn sương mù hình thù kỳ quái, Nguỵ Vô Tiện phát hiện mình lại đuổi tới một nơi quen thuộc ---
Tĩnh Thất.
Phía trước, Nguỵ Anh kêu to vọt vào trong nhà: "Lam Trạm! Cứu ta!!"
Nguỵ Vô Tiện theo sát đuổi vào trong, mắt thấy sắp sửa bắt được, thì trước mắt lướt qua một bóng áo trắng, đem Nguỵ Anh bảo vệ ở phía sau, định đánh hắn một chưởng, đúng lúc phát lực, người nọ nhìn hắn một cái, chỉ một cái liếc mắt này, đã đột ngột cưỡng ép dừng tay lại, Nguỵ Vô Tiện ngước mắt lên, đối diện với một đôi mắt màu lưu ly.
"Lam Trạm?!" Nguỵ Vô Tiện không thể tin tưởng nói: "Ngươi, ngươi chạy trước ta hồi nào? Ngươi... ngươi tránh ra, đừng che chở cho cái tên đáng giận này!"
"Lam Vong Cơ" cũng là vẻ mặt kinh ngạc, y hơi xoay đầu, nhìn Nguỵ Anh đang bám vào vai y trốn ở phía sau, "Nguỵ Anh? Đây là, chuyện gì xảy ra?"
Nguỵ Anh mím môi, nói: "Không phải mấy ngày trước ta có nói với ngươi, đêm đó ta đốt cái lư hương kia, sau đó mơ một giấc mơ rất dài hay sao? Đêm nay ta lại đốt, ngươi xem, người trước mắt này, chính là người ta nhìn thấy trong mơ, một thế thân khác của ta.... Nhưng hiện giờ hắn đang nổi điên, muốn cắn người giống chó điên, ngươi xử lý hắn trước đi, không cần khách khí!"
"Lam Vong Cơ" lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi rốt cuộc làm cái gì, chọc cho người ta giận như vậy?"
Nguỵ Vô Tiện bên này nghe thấy mà gần như phát ngốc, đôi mắt hắn chớp một hồi, nhìn kỹ "Lam Vong Cơ" trước mắt này, nhìn như thế, quả thực nhìn ra một chút khác biệt vi diệu, Lam Trạm trước mắt này, tuổi lớn hơn một chút, sắc mặt mang nét lạnh lùng, tuy rằng Nguỵ Vô Tiện thật sự không thể so sánh, nhưng hắn có một trực giác kỳ quái, sắc thái lạnh lùng này so với sắc thái lạnh lùng của Lam Trạm mà hắn quen thuộc, thì càng thâm trầm hơn, càng khó miêu tả hơn.
Hắn nhìn Lam Trạm này giống như bị mê hoặc, tuy nói rằng có một ngăn cách khó giải thích giữa hắn và người trước mặt, nhưng dù sao cũng là một Lam Trạm, trong lòng hắn không có phòng bị, đưa tay lên sờ gương mặt y, sau đó tò mò nhéo nhéo lên đó.
Lam Trạm lẳng lặng nhìn hắn, không có bất kỳ ý định kháng cự nào, cứ như vậy mặc cho hắn sờ soạng, trong mắt vẫn là một tia ôn nhu như thế.
Nhưng Nguỵ Anh ở phía sau y lại nhìn không chịu được, thế mà cũng không trốn nữa, lách mình chen giữa hai người, một tay đẩy Nguỵ Vô Tiện ra, cả giận nói: "Ngươi làm cái gì mà chạm vào Lam Trạm của ta?!"
Nguỵ Vô Tiện càng giận: "Vậy ngươi làm cái gì mà hạ dược Lam Trạm của ta?!"
Hai người mặt đối mặt giống như soi gương, trợn mắt giận dữ nhìn nhau, không thể chịu nổi khi nhìn "bản thân", trong nháy mắt lại nhào vào đánh nhau.
Lam Trạm thở dài, định tách hai người ra, nhất thời không biết xuống tay từ đâu, bỗng nhiên, xa xa một bóng áo trắng nhoáng vào phòng, y sửng sốt, ngẩng đầu, nhìn thấy một chính mình khác, ngay sau đó ngắn gọn nói với Lam Vong Cơ: "Tới hỗ trợ".
Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua hai người trên mặt đất, ăn ý gật gật đầu: "Ừm".
Thời gian một nén nhang sau.
Bốn người ngồi đối diện nhau, Lam Vong Cơ và Lam Trạm đồng thời cầm lấy chung trà của mình, chậm rãi uống một ngụm.
Nguỵ Vô Tiện giận dữ trừng mắt liếc nhìn Nguỵ Anh ở đối diện, khoanh tay, căm giận bất bình nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm ngươi làm gì mà cản ta, đầu óc hắn hỏng rồi, làm ra chuyện quá đáng như thế, căn bản không thể tha thứ".
Nguỵ Anh ngồi không yên, vỗ bàn muốn bật dậy, bị Lam Trạm kéo lại, chỉ đành rầu rĩ nói: "Còn không phải hai tên đầu gỗ các ngươi, nếu ta không làm chút gì đó, thì lại phải ngây ngốc bỏ lỡ cả một đời, đến lúc đó không phải chỉ đau khổ một chút này".
Lam Trạm như suy nghĩ gì, nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi ở bên kia, rốt cuộc làm cái gì?"
Nguỵ Anh dùng một khắc, kể mấy chuyện mình đã làm để tác hợp chính mình và Lam Vong Cơ, sau khi nhập hồn vào thân xác "Mạc Huyền Vũ", nói xong, yên lặng liếc mắt nhìn Lam Trạm một cái, nắm lấy cánh tay y, như thể tìm kiếm sự tán thành của y. Người nọ lắc lắc đầu, không biết là không tán thành, hay là bất đắc dĩ, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, rồi hôn một cái, ".... Ta chờ ngươi, không hối hận".
Trong Tĩnh Thất an tĩnh một lát, ngay cả Nguỵ Vô Tiện đang giận dữ, lúc này cũng chỉ im lặng nhìn hai người. Ở xa xa, một lư hương hình heo vòi, toả ra làn khói trắng mềm mại.
Bốn người đối diện không nói gì, xấu hổ giằng co trong khoảnh khắc.
Lát sau, Lam Vong Cơ hơi nhúc nhích, có chút ngập ngừng mở miệng nói: "Mười ba năm...?"
Lúc y nói lời này, ánh mắt hơi có chút đông cứng, lại có chút lung lay, tựa như lộ ra một chút cảm xúc nghĩ đến mà sợ không thể nói rõ, Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía Lam Vong Cơ, nhớ tới khi mình chết, cảnh tượng người nọ ôm thi thể của mình, lồng ngực truyền đến cơn nhói đau.
Lam Trạm buông chung trà, hai cặp mắt màu lưu ly chạm vào nhau, đối diện, giây lát, y nói một tiếng: "Ừm".
Hai Lam Vong Cơ dường như cũng không cảm thấy buồn, cứ như tự phản chiếu trong gương, yên lặng uống trà, lúc có lúc không, tích tự như kim mà giao lưu một hai câu, khiến người khác vạn phần không hiểu được gì.
Cứ như vậy một hồi, Nguỵ Vô Tiện liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật, hắn liếc mắt nhìn chung trà trong tay Lam Vong Cơ, giơ tay lên nói với Nguỵ Anh: "Có rượu không?"
"Có". Nguỵ Anh gần như là buột miệng nói ra câu này ngay lập tức, đi vài bước đến một góc phòng, thành thạo nhấc lên một tấm ván gỗ trên sàn nhà, từ bên trong lấy ra hai vò Thiên Tử Tiếu.
Nguỵ Vô Tiện ghé lại gần, nói: "Trong Tĩnh Thất còn đào một hầm rượu nhỏ nữa?"
Nguỵ Anh ném cho hắn một vò, "Nơi giấu rượu là cần thiết nha, các ngươi thì sao?"
Nguỵ Vô Tiện thuận tay đón lấy, gỡ niêm phong rót một ngụm to, mới nói: "Chúng ta toàn giấu dưới giường".
Hai Nguỵ Vô Tiện uống một lát, lại kề vai sát cánh thành huynh đệ tốt, trò chuyện bất tận, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười hi hi ha ha, lăn một đống trên mặt đất cười vang, làm như đang trao đổi chuyện mất mặt của hai Lam Vong Cơ.
***
Đêm khuya, hai người cùng lúc tỉnh lại trên giường.
Vừa mở mắt, Lam Vong Cơ đã ôm lấy Nguỵ Vô Tiện, chưa nói câu nào, đã trực tiếp phiên vân phúc vũ đòi hỏi hắn một trận.
Sau khi xong việc, Nguỵ Vô Tiện gối lên chỗ hõm vai Lam Vong Cơ, ôm cổ y nói: "Lam Trạm, ta cảm thấy, có lẽ trên đời này không chỉ có hai đời chúng ta, có lẽ có rất nhiều phiên bản chúng ta, trải qua mưa gió khác nhau, viết nên những câu chuyện khác nhau. Nhưng bất kể như thế nào, ta cảm thấy...."
Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại, hôn một cái chóc lên môi đối phương.
Mái tóc đen rơi xuống bờ vai trắng nõn của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ đưa tay vén lên, đầu ngón tay vòng ra sau tai hắn, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy hắn.
"Ta cảm thấy, bất kể trải qua cái gì, bất kể lúc nào mới có thể biết được tâm ý của nhau, bất kể có gian nan vất vả bao nhiêu, mỗi chúng ta của một đời đều sẽ có một ngày, có thể giống như bây giờ, có được nhau".
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn một lát, ôm hắn vào lòng, "Ừm".
Trong Tĩnh Thất một mảnh an hoà yên tĩnh.
Một lát sau, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, tay ngươi để đâu vậy... Thế nào, lại muốn nữa? Lam nhị công tử, hôm nay là lần thứ mấy rồi?"
Trầm mặc một lát, Lam Vong Cơ nói: ".... Trên《Sổ nhân duyên》viết, một lần cũng không thể thiếu".
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Nguỵ Vô Tiện: ".... Qua hai ngày nữa ta sẽ sai người sửa lại cái thứ kia!"
Giường vang lên tiếng kẽo kẹt, Nguỵ Vô Tiện bị đè dưới thân.
Lam Vong Cơ: "Không đổi".
Nguỵ Vô Tiện: "Ngươi nói không đổi thì không đổi sao? Hàm Quang Quân, ngươi cho rằng ta dễ ăn hiếp lắm à?"
Lam Vong Cơ: "..... Lại phạt một lần".
Nguỵ Vô Tiện: "..... Cứu mạng!"
HOÀN
- ---------------------------------------------------
Rốt cuộc cũng lết xong, tung hoa!!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.