Hai người lôi lôi kéo kéo, ngọt ngào phát ngấy đi mấy bước, vừa ngước đầu lên, phố chợ không biết biến mất từ lúc nào, trước mắt xuất hiện một toà gác mái tao nhã lịch sự thanh u, dưới lầu là một gốc cây hoa ngọc lan, toả ra mùi hương thoang thoảng.
Cửa sổ trên lầu hai hé ra một khe hở, truyền đến một tiếng hét tức giận xen lẫn xấu hổ: "Lam Vong Cơ ngươi buông ra!!"
Tiếng hét lớn này khiến bước chân hai người dừng ngay tại chỗ, nụ cười trên mặt cũng tan đi. Trên lầu vang lên tiếng va chạm, giữa hỗn loạn tiếng la hét sợ hãi và mắng chửi, Nguỵ Vô Tiện có chút hoảng loạn nhìn về phía âm thanh truyền đến, ngay sau đó, lòng bàn tay đang nắm tay mình chợt lạnh đi, chỉ cảm thấy người bên cạnh an tĩnh đến mức khiến người ta bất an, hắn nghiêng đầu qua, nhìn Lam Vong Cơ thật cẩn thận.
Vẻ mặt nghiêm trọng của Lam Vong Cơ phảng phất như một cái đầm không hoà tan được tuyết mùa đông. Đầu y cúi thấp, không biết nhìn đi đâu, một bàn tay siết chặt lại.
Hai người vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích như vậy, Nguỵ Vô Tiện nắm tay Lam Vong Cơ, đúng khoảnh khắc đó, chui vào tai hai người là một tiếng kêu to gần như thảm thiết, Lam Vong Cơ vùng tay ra, Nguỵ Vô Tiện không buông, vẫn dùng sức nắm chặt tay y.
Qua không biết bao lâu, một bóng người nghiêng ngả lảo đảo đi xuống cầu thang gác mái, quần áo hỗn độn, vẻ mặt thê thảm, khoé môi cắn ra một vệt máu, người nọ tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ne-lam-tram-ta-that-su-la-nguoi-tot/409824/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.