Lúc Nguỵ Vô Tiện bị gọi đến Nhã Thất, người vẫn ngây ngốc, liếc mắt một cái nhìn thấy Lam Vong Cơ quy quy củ củ quỳ trên mặt đất, thấy hắn đi vào, đôi mắt hơi nghèn nghẹn, dường như có vài phần chột dạ lại có chút khẩn trương, người này gương mặt này biểu tình này, thật sự là khiến Nguỵ Vô Tiện không thể không kinh ngạc, không rõ nội tình mà quét mắt qua vài lần, nhìn thấy đoá thược ở trong ngực Lam Vong Cơ, lại thấy phát quan của y đã cài lại thật chỉnh tề, liền hiểu ngay.
Xưa nay da mặt hắn không mỏng, cũng không định dong dài nhiều lời chống chế, vài bước đi đến bên người Lam Vong Cơ, dứt khoát lưu loát quỳ xuống, há miệng nói: "Chuyện đó, Lam tiên sinh, đều là lỗi của ta, là ta đùa giỡn với Lam Trạm, ngài đừng trách y".
Nam nhi dưới đầu gối có vàng, hắn đã không còn là thiếu niên cầu học năm ấy, là khách ở Lam gia, vốn không cần như thế, có lẽ là khi còn thiếu niên làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, nên vừa thấy Lam Khải Nhân nổi giận, đầu gối liền bắt đầu ngứa ngáy, lại nhìn thấy Lam Vong Cơ quỳ thật đoan đoan chính chính trên mặt đất, không khỏi có chút đau lòng, nghĩ mau mau nhận lỗi, cũng dễ mang Lam Trạm trở về. Có cái lý do này, trở về đóng cửa lại cho dù kêu hắn bồi thường thế nào cũng được, tưởng tượng như vậy, quả thật có chút vui vẻ.
Lam Khải Nhân nhìn thấy hắn cợt nhả mà, người gần như dán sát lên người Lam Vong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ne-lam-tram-ta-that-su-la-nguoi-tot/409808/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.