Nguỵ Vô Tiện không biết cơn mưa tanh tưởi kia kéo dài bao lâu, chỉ cảm thấy hắn đi trong cơn mưa một hồi thật lâu, những con quỷ đầy bùn đen lôi kéo chân hắn, khiến hắn đi rất nặng nề.
Cơn mưa kéo dài bất tận, nơi này là quỷ vực?
Hắn theo tiếng đàn quen thuộc thẳng một đường đi tới trước.
Đi đường trong đêm tối, tiếng đàn là cứu rỗi duy nhất, nhưng cho dù khúc nhạc dài đến đâu, cũng luôn có lúc kết thúc. Lúc tiếng đàn biến mất, những tiếng sột sột soạt soạt, tiếng khóc cười chửi mắng của nam nữ già trẻ đó lại một lần nữa ồn ào ầm ĩ lên, Nguỵ Vô Tiện run run rẩy rẩy cuộn tròn người lại, ngã vào trong vũng lầy máu do cơn mưa tanh tưởi tạo thành. Vũng lầy máu chưa cao tới đầu gối, cú ngã này, mùi tanh tưởi ập vào mặt như thể xối từ trên đầu xuống, mấy con tiểu quỷ thuận thế kéo hắn xuống.
Nguỵ Vô Tiện kêu lên một tiếng, vài con tiểu quỷ bị hắn vứt ra, nhe nhe hàm răng, không có ý tốt đi vòng quanh bao vây hắn, thấy hắn tiều tuỵ, lại chưa từ bỏ ý định mà bò trở về. Nguỵ Vô Tiện cố gắng đứng lên, cả người kiệt sức, suýt nữa té ngã lần nữa, mấy con tiểu quỷ kia nhân cơ hội nhào tới, hắn dùng sức muốn đẩy chúng nó ra, sau đó tuyệt vọng nhìn mấy khối quỷ ảnh đó hoá thành khí đen, lạnh căm xuyên thẳng vào bụng.
Lạnh, lạnh thấu tim, lạnh, quá lạnh, lạnh đến mức khiến hắn phát run. Hắn theo bản năng nhỏ giọng gọi một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ne-lam-tram-ta-that-su-la-nguoi-tot/409803/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.