Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc nói: "Cố nhân?"
Việc đào mộ hắn làm nhiều, đặc biệt là những ngôi mộ hoang ở nơi rừng núi thế này, đã sớm không còn cảm giác kính sợ gì nữa, không ngờ hiện giờ lại là làm trò trước mặt người thân của người chết, động tay động chân với bia mộ của người ta, trong lòng lộp bộp một tiếng, lần này tiêu rồi, lập tức thu tay lại, ra vẻ bình tĩnh nói: "Khụ khụ, ta lau lau bụi cho nó..." Vội vàng cắm lại bia mộ, đè thêm mấy hòn đá lên trên, che dấu hành động phá hoại của mình.
Kim Tử Duyên thấy hắn quẫn bách, mỉm cười nói: "Không sao. Ngôi mộ này, ta cũng đã lâu không tới, trước kia thường tới dọn sạch cỏ dại. Hiện giờ, cố nhân về tây thiên đã hơn mười năm, sớm trở về với cát bụi, hoá thành bùn đất, cứ để nó đi thôi".
Ngôi mộ hoang này ở nơi hoang dã hẻo lánh ít dấu chân người, lại không ai tế bái, nói vậy không phải là huyết mạch của Kim thị, mà quan sát Kim Tử Duyên, trên mặt cũng không có vẻ bi thương, bởi vậy cũng không phải là người có quan hệ mật thiết, tiếp xúc sâu sắc với hắn. Nguỵ Vô Tiện lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Tử Duyên huynh, mạo muội hỏi, chôn ở đây, rốt cuộc là người phương nào?"
Kim Tử Duyên chăm chú nhìn về nơi xa, tựa như gợi lên ký ức xa xôi, sau một lúc lâu, chậm rãi nói: "Mọi người gọi ông ấy là 'Tước Vương'. Nghe đồn ông ấy có thể nói chuyện với chim chóc, không những không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ne-lam-tram-ta-that-su-la-nguoi-tot/409764/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.