Hai người cảm thấy mỹ mãn nằm yên một hồi.
Giọng nói vẫn mang vài phần cuồng nhiệt chưa rút đi, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, nhờ cơn thú tính bộc phát của ngươi, đè ta trên mặt đất mà làm. Không ngờ chuyện này lại sung sướng như vậy! Hôm nay coi như ta được mở mang kiến thức, đời này sống cũng không uổng phí".
Giọng Lam Vong Cơ khàn khàn nói: "Ta cũng..."
Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ lại một chút, đột nhiên nói: "Nhưng, lần này chúng ta có phải hơi nhanh không?"
Lam Vong Cơ tiến gần đến trước mặt hắn, hiếm khi có chút quẫn bách, rầu rĩ nói: "Ngươi... cảm thấy... không đủ?"
Nguỵ Vô Tiện ôm gương mặt của y, mổ mấy cái: "Đừng khẩn trương, tiểu Lam Trạm rất lợi hại..."
Lam Vong Cơ ngơ ngác nhìn hắn: "Tiểu Lam Trạm?"
Nguỵ Vô Tiện ở bên tai y khẽ nói: "Chính là tiểu Lam Trạm chiến đấu lung tung bên trong người của ta á...."
Lam Vong Cơ sau một lúc lâu không lên tiếng.
Một lát sau, trầm giọng nói: "Nhỏ... sao?"
Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên trợn to, kinh ngạc nhìn y mấy lần, cười nói: "Được nha, Lam Trạm, ngươi cũng biết nói mấy lời dâm đãng ha?"
Lam Vong Cơ giống như uy hiếp mà đỉnh một cái trong thân thể hắn, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên không kịp phòng ngừa, cả người run lên.
Tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai: "Sự thật".
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người một hồi lâu, không biết là do lần đỉnh vào này hay là do tiếng thở dốc trầm thấp đầy dục vọng của Lam Vong Cơ, đáy lòng lại rung động bay bổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ne-lam-tram-ta-that-su-la-nguoi-tot/409727/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.