Chương trước
Chương sau
Những tiểu bối Lam thị này chưa trải đời sâu, tuy không nói tâm tư mỗi người đơn giản như em bé, bạch ngọc không tì vết, nhưng từ nhỏ chịu 3000 gia quy quản thúc, tham sân si ghen ghét, lệ khí oán khí, những cảm xúc phức tạp không có lợi gì cho tu vi này, nếu không bị dẫn dắt từng bước, nếu không cố gắng tiêu trừ, thì cho dù là mầm mống gì, dưới ảnh hưởng của gia phong quy phạm đoan chính như thế, tối đa cũng chỉ là uốn nắn quá tay, cứng nhắc giáo điều một chút, không sai lệch đi đâu cả. Ngay từ đầu nghe xong câu chuyện này, đương nhiên là không nghĩ tới hai người cùng sư môn, rốt cuộc tồi tệ đến mức căm hận thấu xương, tàn sát lẫn nhau lẫn nhau. Nghe xong lời này của Lam Tư Truy, lại càng không nghĩ tới trên thế gian, còn có câu chuyện khắc cốt ghi tâm, đảo lộn hỗn loạn thế này. Nhất thời không thể hiểu được, trên mặt lộ vẻ ngu ngơ trì trệ.
Nhưng thật ra Lam Tư Truy này, trong một đám mầm củ cải, có vẻ tâm tư nhạy bén, thấy mầm biết cây, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được tinh tế quan sát cậu một hồi.
Nhận thấy ánh mắt chăm chú nhìn của Nguỵ Vô Tiện, Lam Tư Truy cười nhẹ, hỏi: "Không biết Mạc tiền bối đối với hai người này thấy thế nào?"
"Ta hả?" Đột nhiên bị gọi tên, Nguỵ Vô Tiện chống cằm im lặng suy nghĩ một lát, từ tốn nói: "Ta cảm thấy chỗ xấu xa của vị Tử Kinh huynh này là có ác ý với người khác, bằng không nếu hắn cứ thành thành thật thật đào mấy cái mộ mới, sai khiến mấy thi thể mới, yên phận làm nghề rèn, thì cũng không ai vội vàng muốn phong ấn hắn. Mỗi ngày cùng với vị sư huynh không vừa mắt kia của hắn đánh nhau đã đời trong sơn động, nhân tiện thử kiếm, xem âm thiết kiếm tung hoành quỷ đạo kia lợi hại, hay là thanh kiếm bạc chính đạo lẫm liệt kia lợi hại, cứ thế giao lưu thảo luận, nói không chừng tài nghệ tăng tiến, chẳng bao lâu đã có thể tìm ra được đường lên đỉnh cao thì sao".
Lam Cảnh Nghi khinh thường nói: "Còn đánh nhau mỗi ngày á, ngươi chết ta sống như vậy, ngày nào cũng thế, có gì đáng cao hứng đâu?"
Nguỵ Vô Tiện bất bình nói: "Ê thằng nhóc con này, đây kêu là không phải oan gia không gặp nhau, mỗi ngày đánh nhau, đây là tình thú, hiểu không?"
Lam Cảnh Nghi cả giận nói: "Ai là nhóc con?"
Vừa mở miệng, ngước mắt lên, lại bỗng im bặt. Không chỉ có thế, tròng mắt mọi người đều đột nhiên mở to, thẳng tắp nhìn về phía sau Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện quay đầu nhìn lại, thì thấy Lam Vong Cơ đi tới, trên tay mang mấy món rau xào màu sắc đỏ tươi, thơm lừng.
"Có thể à Hàm Quang Quân!" Cánh mũi Nguỵ Vô Tiện hơi kích động, còn chưa ăn, mà nước miếng đã chảy ra, đôi đũa trong tay đã ngo ngoe rục rịch, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, mặt mày hớn hở, "Không ngờ Hàm Quang Quân cũng thích ăn đồ ăn cay nha? Khẩu vị đủ nặng ha! Nhìn tay nghề này của ngươi, khẳng định là ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bị mấy món canh suông quả thuỷ kia làm mất hứng thú ăn uống, lén đi nhà bếp nhóm lò luyện tay nghề phải không? Nói! Có phải đã bị ta đoán trúng rồi không?"
Lam Vong Cơ ngước mắt, đôi mắt nhạt màu lộ ra tia sáng lấp loé, "Ngươi thích là được".
Nguỵ Vô Tiện lại cười toe toét với y, sau đó vừa mới động đũa, vừa đưa vào miệng, đã khen ngợi không dứt.
Đám tiểu bối ngồi xung quanh đó đều muốn nếm thử tay nghề của Hàm Quang Quân, nhưng thấy mấy món này một màu đỏ rực, liền lặng lẽ thu tay, có đứa căng da đầu gắp một miếng, vừa đưa vào trong miệng, đã sặc đến nỗi nghiêng ngả, "Cay, cay quá!!"
"Nè các người đến nỗi vậy luôn hả? Ta thấy thức ăn của Vân Thâm Bất Tri Xứ đã làm hỏng vị giác của các ngươi không ít nha!" Nguỵ Vô Tiện vừa nói, vừa nhanh nhẹn gắp mấy miếng vào chén của Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy, trịnh trọng nói, "Nên học hỏi Hàm Quang Quân của các ngươi cho đàng hoàng. Nào nào, ăn thêm mấy miếng, quen rồi là được à. Không chỉ quen thôi đâu, thực tuỷ biết vị, sau này rốt cuộc sẽ không ăn nổi mấy món khác nữa, mỗi ngày đều quấn lấy đòi Hàm Quang Quân làm cho các ngươi ăn".
Nhìn Lam Vong Cơ và Lam Tư Truy cố nhai nuốt, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn, nhưng không phát hiện hai người nhân lúc hắn không chú ý, vội vã uống ừng ực mấy ngụm nước trà, mới dịu xuống.
***
Cơm no thoả mãn, sau khi rửa mặt, Nguỵ Vô Tiện trở về phòng.
Chóng mặt nhức đầu, loáng thoáng có âm thanh thầm thầm thì thì văng vẳng bên tai hắn, hắn đặt Âm hổ phù ở góc phòng nơi xa nhất, lên giường ngồi thiền một lát, nhưng không thể nào tĩnh tâm được.
Nghĩ thầm: "Có lẽ hai ngày nay điều khiển Âm hổ phù hao tổn quá nhiều, khiến cho nguyên thần không ổn định". Vì thế đi nằm sớm.
Không biết đi vào giấc mộng được bao sâu, một loạt tiếng kim loại đánh nhau, đao thương sát phạt truyền đến, Nguỵ Vô Tiện phát hiện hắn lại trở về chiến trường Xạ Nhật Chi Chinh. Chỉ là lần này, đám quỷ binh quỷ tướng từng dưới trướng hắn đánh đuổi quân địch, nay quay giáo, ào ạt như thuỷ triều, đánh thẳng về phía hắn.
Tiếng sáo tắc nghẽn, hắn múa may Trần Tình vất vả lắm mới ngăn chặn được mấy móng quỷ đang vươn tới hắn, bỗng nhiên sau lưng bị ép sát, ngã xuống trên mặt đất, phía sau là nhóm người huyền môn thế gia đồng loạt đánh giết hắn, miệng bọn họ phun tung toé những lời thoá mạ, mắng hắn bàng môn tà đạo, tự làm tự chịu, sau đó đá hắn vào làn sóng thuỷ triều tẩu thi.
Đám tẩu thi xúm lại, hơi thở tanh tưởi dơ bẩn phà lên mặt hắn, bóp cổ họng hắn, kềm giữ tay chân hắn, nhổ tóc hắn, vùi đầu vào người hắn mà gặm cắn.
"Cứu, cứu mạng!.... Ai, có ai, cứu ta không? ---". Đam Mỹ Sắc
Ngay lúc tầm mắt của hắn bắt đầu mơ hồ, một luồng ánh sáng màu xanh lam xé gió lao tới, đánh lui tất cả những tẩu thi bu quanh hắn.
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên quay đầu, "Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ từ dưới núi thi thể nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Nguỵ Anh, quỷ đạo tổn hại thân thể, càng tổn hại tâm tính".
Nguỵ Vô Tiện gian nan bò về phía y, "Lam Trạm... cứu ta..."
Lam Vong Cơ rũ mắt không nói gì.
Bỗng nhiên, một tiếng quỷ rống khiến người ta sợ hãi truyền tới từ bên dưới người Nguỵ Vô Tiện, ngay sau đó, vô số đôi tay quỷ từ giữa đống thi thể bên dưới hắn vươn lên, kéo hắn vào trong đó.
Nguỵ Vô Tiện kêu thảm thiết một tiếng, thở hổn hển nói: "Lam Trạm! Mau cứu ta!"
Thân hình Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, khớp xương ngón tay xiết chặt Tị Trần đến trắng bệch, nghiêm nghị nói: "Nguỵ Anh, từ bỏ quỷ đạo! Cùng ta trở về Cô Tô!"
Lửa giận trong ngực Nguỵ Vô Tiện bùng lên: "Lam Trạm ngươi! Ngươi có phải nhất quyết muốn nhìn ta chết hay không?!" Xoay người đá rơi mấy cánh tay quỷ, đưa Trần Tình lên môi, tiếng sáo âm u buồn thảm vang lên, đám thi thể lại tiếp tục chuyển động không ngừng.
Trước mắt hắn tối sầm, sau đó ngã vào vực sâu vô tận ở bên dưới.
"Á!!!! ------"
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên thoát ra khỏi bóng tối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, mấy móng vuốt quỷ xuyên qua mặt giường túm lấy hắn, hắn sợ tới mức lăn xuống giường, đập vào góc bàn, xuýt xoa kêu đau, những móng vuốt quỷ này mới lần lượt từng cái rút về. Hắn chợt nhìn về phía túi khoả linh nang chứa Âm hổ phù ở trong góc, vài luồng khí đen men theo góc bàn quấn về phía hắn, hắn vung vẩy ống tay áo, nhưng tốn công vô ích. Luồng khí đen quấn lấy vòng eo hắn, mặc dù không làm ác, nhưng lại bò lên vai hắn, níu lấy tóc mai, muốn chui vào trong tai hắn.
Hắn che tai lại, nhưng vẫn nghe được những tiếng thì thầm nho nhỏ, giống như truyền tới từ sâu trong xương sọ, vụn vặt ồn ào, kéo dài không dứt.
Vất vả bò lên trên giường, đắp chăn trằn trọc một hồi.
Lúc mơ lúc tỉnh.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, rời khỏi giường, đẩy cửa ra ngoài.
Mặt đất lạnh giá khiến chân hắn đông cứng, hắn phát hiện trên người mình chỉ mặc bộ trung y mỏng manh, tóc tai rối tung đứng trước phòng Lam Vong Cơ.
"Ta đang muốn làm gì đây? Đêm hôm khuya khoắt, kêu Lam Trạm dậy đàn Thanh Tâm âm cho ta nghe sao?"
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay lại rất dứt khoát, giơ tay bấm quyết, khoá cửa tách một tiếng mở ra.
Ủ rũ đi đến bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào gương mặt như bạch ngọc hoàn mỹ, vẫn luôn thanh lãnh của Lam Vong Cơ một hồi lâu.
"Không thể nghĩ rằng vừa nhìn thấy gương mặt này của Lam Trạm, là đủ để có tác dụng trấn an tinh thần".
Vừa vén chăn lên, Nguỵ Vô Tiện đã chui vào trong chăn của Lam Vong Cơ, nằm xuống bên cạnh người y, mơ mơ màng màng nghĩ: "Ta nằm ở đây một hồi, tuyệt đối không nằm lâu. Trước khi trời sáng ta sẽ trở về phòng mình, y nhất định sẽ không phát hiện...."
Ánh trăng mờ ảo chiếu vào một bên khuôn mặt băng giá của Lam Vong Cơ lộ ra ánh sáng màu ngọc nhu hoà, như mộng như ảo, trong lòng Nguỵ Vô Tiện yên bình và thoả mãn, những tiếng thì thầm văng vẳng bên tai biến mất, cả người tựa như được bao bọc trong ánh trăng cùng với Lam Vong Cơ, hợp thành một thể.
Chẳng bao lâu, chìm vào giấc ngủ say.
***
Không biết ngủ bao lâu, Nguỵ Vô Tiện lại mở bừng mắt trong bóng tối, mơ hồ một hồi, bên tai truyền đến tiếng thở dốc khe khẽ, mang theo vài phần dồn dập, còn lan tràn cảm giác khàn khàn nghẹn nghẹn ướt át.
Nguỵ Vô Tiện dụi dụi mắt, quay đầu qua.
Lam Vong Cơ nhắm chặt hai mắt, giống như bị một cảm xúc nào đó trong mộng quấn lấy, vẻ mặt một lời khó nói hết, không thể nào mô tả.
Nguỵ Vô Tiện nhìn đến mức ngẩn người, một tia cười xấu xa cong lên ở khoé miệng: "Hàm Quang Quân hay nha, chẳng lẽ đang mộng xuân?"
Chống người lên nhìn một hồi giống như xem diễn kịch, nhẹ nhàng kêu: "Lam Trạm..."
Hô hấp Lam Vong Cơ càng thêm dồn dập, vành tai lộ ra chút ửng đỏ.
Nguỵ Vô Tiện giơ ngón tay ra chạm vào, xúc cảm nong nóng, "Hay cho Hàm Quang Quân, giỏi cho Hàm Quang Quân, ngươi mà cũng biết mơ giấc mơ kiểu này ha?" Che miệng cười một hồi, bỗng nhảy xuống giường, chạy về phòng mình, lấy một cái đầu lâu khô ra khỏi túi khoả linh nang.
"Làm gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt?" Đầu lâu khô phản đối.
Nguỵ Vô Tiện hào hứng nói: "Tiền bối, ngươi không phải từng khoe khoang với ta là ngươi có thể xem được giấc mơ của người khác hay sao?"
Đầu lâu khô nói: "Đúng thật là từng nói như vậy... Nhưng hành vi cực kỳ đê tiện, nhìn trộm sự riêng tư của người khác này..."
Nguỵ Vô Tiện chậc lưỡi nói: "Được rồi, giả bộ chính nhân quân tử với ta cái gì".
Đầu lâu khô nói: "Tên nhóc nhà ngươi, muốn nhìn trộm giấc mơ của người khác làm cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta chỉ tò mò thôi".
Lúc ôm đầu lâu khô trở lại, Lam Vong Cơ càng thêm bồn chồn không yên, bên môi thốt ra âm thanh dinh dính, làm như thì thầm gì đó.
Nguỵ Vô Tiện bò tới mép giường, đặt đầu lâu trước người Lam Vong Cơ, tha thiết mong chờ nói: "Thế nào? Nhìn thấy không?"
Đầu lâu khô im lặng không nói gì một lát, bỗng nhiên, làm như bị hình ảnh gì đó làm nóng mắt, lăn ngược về phía sau một cái, nghĩ đến còn sợ hãi mà nói: "Trời ơi! Đây là cái gì? Ngươi? Nguỵ Anh ngươi và y?!"
Nguỵ Vô Tiện xua xua tay: "Ta với y rất quen thuộc, ngươi cứ nói cho ta biết y mơ thấy cái gì?... Nè khoan đã, ừm, nhìn trộm việc riêng tư của Lam Trạm như vậy đúng thật là không tốt, rất không tốt..." Lương tâm hiếm khi đấu tranh một hồi, nói: "Ngươi cứ nói cho ta giấc mộng này... có phải là... cái loại giấc mộng kia hay không?"
Đầu lâu khô làm như khó lòng mở miệng: "......."
Nguỵ Vô Tiện hối thúc: "Nè ngươi cứ nói đi.... Ta sẽ không hỏi là với ai, có lẽ nữ tử này ta căn bản không quen biết".
Đầu lâu khô gian nan ho khan một tiếng, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên, từ trên giường truyền đến một loạt tiếng động lạ.
Nguỵ Vô Tiện vội vàng giấu đầu lâu khô vào trong lòng mình, rồi mới ló đầu ra.
Đôi mắt nhạt màu đột nhiên mở to, nhìn về phía hắn.
Suy nghĩ trong đầu Nguỵ Vô Tiện loé lên, hai tay giữ lấy đầu lâu, điều khiển hàm răng của nó lúc mở lúc đóng, gương mặt mình giấu ở phía sau, hướng về Lam Vong Cơ, giọng điệu âm trầm nói: "Lam Trạm, đoán xem ta là ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.