Nguỵ Vô Tiện đi theo sau y, thất thần một hồi, thật lâu sau mới nhớ tới nghi vấn ở trong lòng: "Xin hỏi tiền bối, thanh kiếm bạc này vì sao có thể giết chết những thứ bất tử trên thế gian? Có lai lịch như thế nào?"
Ánh mắt vong linh hướng về khoảng không, chậm rãi nói: "Ngày đó, ta nhìn thấy hình ảnh sư phụ trên thân kiếm, nhịn không được chất vấn Tử Kinh, dưới sự ép buộc liên tục của ta, Tử Kinh kể cho ta nghe cuộc gặp gỡ kỳ lạ của hắn. Ta mắng hắn đánh mất bản tính, nếu cứ khăng khăng tạo ra thứ tà tuý này, sau này chắc chắn sẽ gây hại cho nhân gian, chết muôn lần cũng không chuộc tội được. Hai chúng ta lại ầm ĩ một trận, suýt chút nữa là đấu kiếm với nhau. Thái độ hành động của hắn rõ ràng là đã nhập ma sâu nặng, ta không có cách nào ngăn cản hắn.
"Sau đó rời khỏi hắn, ban đêm ta không thể ngủ, sau khi ngàn tư vạn tưởng, quyết định phải tìm ra ngọn nguồn khiến hắn bị nhập ma, ta phải nhìn cho rõ ràng một lần, rốt cuộc là nơi kỳ lạ như thế nào, làm cho hắn mê muội như thế, thậm chí mất hết cả tâm tính. Ta đi sâu vào ngọn núi mà lúc đầu hắn đặt chân đến, thăm dò xuống các hầm mỏ sâu thẳm khác nhau, sau mấy tháng, thế mà ta thực sự đã tìm ra một nơi. Chỉ là ở nơi này, lại trái ngược hoàn toàn, với nơi mà Tử Kinh tìm thấy trước đó.
"Bên trong xưởng đúc kiếm này, đi xuyên qua, vùi đầu rèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ne-lam-tram-ta-that-su-la-nguoi-tot/409723/chuong-37-2.html