Suy nghĩ xuyên qua thời gian thấm thoát ba năm, trở về hiện tại.
Trong động, vách đá lạnh lẽo, một lá minh hoả phù cháy thành tàn ảnh lập loè.
Nguỵ Vô Tiện ngơ ngẩn nhìn Lam Vong Cơ đang ôm ấp thi thể của mình.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ không màng mọi thứ, bi thương đến tột cùng như thế của Lam Vong Cơ.
Rõ ràng, trước kia cũng không cảm thấy y đối với mình quan tâm như vậy.
Ngoại trừ một lần kia...
Nhưng lần đó không giống, lần đó Lam Vong Cơ đối với mình không có nửa điểm tình ý dịu dàng nào, chỉ là thuần tuý phát tiết và cơn xúc động bùng nổ không thể hiểu được mà thôi.
Cho đến bây giờ, Nguỵ Vô Tiện vẫn không nói rõ được cơn phong ba đó rốt cuộc bắt nguồn từ chỗ nào, rồi trở về nơi nào. Sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, hắn chỉ coi như chính mình và Lam Vong Cơ thời niên thiếu điên cuồng, ma xui quỷ khiến. Dần dần vứt ra sau đầu, cùng Lam Vong Cơ khôi phục lại quan hệ không nóng không lạnh trước kia.
Sau một lúc lâu, một tiếng thở dài nhẹ nhàng bỗng nhiên vang lên trong ánh lửa đột nhiên bùng cháy mạnh.
Hoả phù sắp sửa cháy hết.
"Phỏng chừng, Lam Trạm muốn xem ta... không hiện giờ là xem ngươi, như là kẻ thù không đội trời chung".
Nguỵ Vô Tiện quay đầu, nhìn về phía hồn phách Nguỵ Anh mà chỉ có mình mới nhìn thấy.
Bên kia hang động, Lam Vong Cơ ôm thi thể Nguỵ Vô Tiện thật lâu, lưu luyến bồi hồi, thân bất do kỷ, rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ne-lam-tram-ta-that-su-la-nguoi-tot/409698/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.