Lam Vong Cơ ở bên hồ nước bực bội một hồi, mãi không thấy người lên, không khỏi lại bắt đầu lo lắng.
Đợi thêm một lát, nhịn không được đến gần nhìn xuống dưới hồ.
Một chuỗi bọt nước ùng ục bên dưới, loạt động tác cực kỳ nhẹ nhàng, một bóng người có hình dáng như giao long lướt qua trong ánh sáng mờ nhạt của hồ nước, sau đó, nước khẽ hất lên, những giọt châu văng tung toé.
Vịn vào vách đá bên cạnh hồ hơi thở dốc, Nguỵ Vô Tiện một tay vuốt nước trên mặt, sau đó vuốt ngược hết mái tóc ra phía sau, mái tóc đen nhánh xoã ra tuỳ ý trong nước, bờ vai trơn bóng trắng nõn ánh lên, giống như có một loại ánh sáng lưu luyến khó tả.
Thấy Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nhìn lại, nhẹ nhàng nhảy một cái, lên trên bờ.
Lam Vong Cơ phục hồi tinh thần lại, đột nhiên xoay người.
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì hai tiếng, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào.
Đưa lưng về phía hắn, Lam Vong Cơ nhỏ giọng hỏi, "... Thấy được không?"
"Thấy được! Nhưng hồ này vẫn là sâu quá, nhìn không được rõ ràng lắm, dáng vẻ bề ngoài rất thanh tú, chỉ là..."
Nghiêng đầu qua một bên, nhịn không được hỏi, "Chỉ là thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện nhất thời không trả lời.
Nhìn thấy hắn đã ăn mặc chỉnh tề, Lam Vong Cơ mới từ từ xoay người lại.
Chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện nhíu mày nói, "Người trong hồ, giống nam tử hơn..."
Lam Vong Cơ nghẹn lời: "Nam tử?" Suy nghĩ một hồi, nói một cách chậm chạp, "Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ne-lam-tram-ta-that-su-la-nguoi-tot/409690/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.