Mười hai giờ đêm, tại trụ sở chính của tập đoàn Vương Thịnh, chi nhánh phía Tây Nam thành phố San Francisco, bang California.
Tầng 40, văn phòng tổng giám đốc...
Vương Thiên Ân vừa hoàn thành xong đống văn kiện chất cao như núi trên bàn làm việc, cảm giác như cả thân thể hắn giờ đây sắp rụng rời cả rồi.
Ngày hôm nay, hắn đã phải đọc và phê duyệt hơn hai trăm văn kiện chưa được xử lý từ năm ngoái đến năm nay, chả trách Vương Sâm lại muốn hắn quay trở về quản lý, phải công nhận ông ta rất biết cách kìm chân hắn, thật khiến hắn cảm thấy đau đầu.
Vương Thiên Ân ký xong văn kiện cuối cùng trên bàn làm việc, thuận tay vứt sang một bên, khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch lên...
Cha già kính mến... Ông đúng là biết cách làm khổ nhau mà!
Vương Thiên Ân tựa mình vào thân ghế, chìa bàn tay phải ra, Lục Tư Thành nhìn thấy vậy liền nhanh chân bước lại, dâng lên một sấp văn kiện khác đặt lên tay hắn...
"Vương... Vương thiếu..."
Vương Thiên Ân liếc mắt nhìn, một đôi con ngươi như tên bắn chọc thẳng vào gương mặt đang cười xoà của Lục Tư Thành, lạnh lùng hỏi...
"Chú đùa tôi chắc?"
"Tôi nào dám."
Lục Tư Thành cười giả lả, không dám làm Vương Thiên Ân thêm căng thẳng, chỉ biết trấn an bằng cách mỗi lúc đưa qua một ít, không thể nói với hắn rằng...
Thực ra hắn còn đến hơn cả đống văn kiện vẫn đang chờ hắn phê duyệt ở dưới phòng tài liệu tồn kho, mà nếu dốc hết công suất làm việc giống như ngày hôm nay thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099186/chuong-173.html