"A Hạo, anh có nghe em nói gì không?"
Uyển Đình Nhu nhẹ giọng nói.
"Em hỏi gì?"
Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Thì, chính là chuyện đó... Em nói chị Lư Khâu không cố ý làm em té cầu thang đâu, anh đừng..."
"Tránh xa cô ta ra!"
Vương Thiên Ân trầm thấp nói, nhưng trong giọng nói lại mang vẻ bắt buộc, giống như ra lệnh.
Uyển Đình Nhu càng nói càng nhỏ, bởi vì cô biết trong lòng hắn đang không vui, cũng biết hắn đang muốn cái gì nên không dám nói thêm.
Vương Thiên Ân thật không ngờ chỉ mới xa cô có vài phút mà cô đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy, nếu hắn không về kịp thì sao?
Lại giống như lần đó ư?
Không!
Vương Thiên Ân bất giác siết chặt cuốn băng quấn.
Hắn nhất định sẽ bảo vệ cô đến phút cuối cùng, trước khi rời khỏi đây, nhất định phải giải quyết ả đàn bà đó!
Vương Thiên Ân nghĩ ngợi hồi lâu, cánh môi chợt câu lên một đường cong, giống như đang cười, lại giống như đang tập trung...
"Tiểu Uyển..."
Hắn ghé lại gần cô, hít lấy mùi hương hoa cỏ thanh mát trên người cô, trong mắt chợt hiện lên vẻ trìu mến...
"Muốn ở bên cạnh tôi không?"
"Anh trả lời chẳng liên quan gì cả."
Uyển Đình Nhu hơi chau mày, bị câu hỏi đột ngột này của hắn làm cho ngơ ngẩn, qua một lúc lâu mới thì thầm nói...
"Đương nhiên là muốn, nhưng mà... có lúc anh rất hung dữ, anh không biết trước đây anh đáng sợ đến thế nào đâu? Lúc đó em... Em không thích."
Vương Thiên Ân nhếch mép cười...
"Sau này nếu em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099176/chuong-163.html