"Con đàn bà hư thân mất nết này! Tao đã cảnh cáo mày không được bén mảng lại gần thằng khốn đó dù chỉ là nửa bước. Tại sao mày dám xem lời nói của tao như gió thoảng qua tai hả?"
Gã hàng xóm hùng hổ như một con trâu điên từ bên trong nhà lao ra, cực kỳ kích động, hắn ta một tay kéo phắt Lư Khâu lại, giọng giống như muốn rung chuyển cả khu phố.
Vừa dứt lời, gã hàng xóm liền hung hăng vung tay lên, bàn tay thô ráp giáng xuống một tiếng "chát" rõ to, phút chốc, trên gò má của Lư Khâu đã chuyển sang nóng ran rồi ửng đỏ, ngay lập tức, cô ta bỗng cảm thấy trên mặt mình lăn tăn một cơn đau rát.
"Doãn Đức Minh! Anh làm cái gì thế hả? Anh bị điên sao?"
Lư Khâu bụm má, cô ta trừng mắt, điên tiết quát lớn.
"Hàng xóm với nhau thì qua chào hỏi nhau một câu thì đã sao? Anh ghen tuông quái gì?"
"Á à... Con đàn bà này! Hôm nay mày dám lên mặt trả treo với tao ư? Mày chán sống rồi đúng không?"
Doãn Đức Minh giương cao khoé miệng...
"Khi trước là ai đã mạnh mồm khẳng định với tao, đó chỉ là một thằng quái gở, là một thằng quê mùa? Thế mà hôm nay lại tự mình vác xác qua làm thân với nó? Tao còn tận mắt chứng kiến mày ve vãn nó, tao thấy rõ ràng mày cố tình cạ cặp ngực dâm đãng của mày lên người nó. Hạng đàn bà phóng đãng như mày, đúng là hết thuốc chữa!"
Doãn Đức Minh vô cùng tức giận, nói xong, hắn chỉ vào gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099158/chuong-145.html