Vương Thiên Ân nhếch khoé môi gian tà, ngay đúng lúc cô cảm nhận được gương mặt tuấn lãng của hắn đang càng lúc càng tiến lại gần, đột nhiên cô cũng vô thức nhắm tịt mắt lại, từng ngón tay cũng theo đó mà nắm chặt, bấu mạnh vào hai lòng bàn tay, cảm giác vô cùng hồi hộp.
Vài giây trôi qua, một phút, hai phút,... dường như trôi qua cả thế kỷ...
Uyển Đình Nhu mím chặt môi, hé một mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Vương Thiên Ân vẫn đang kề ngay trước mặt thì thoáng giật mình, khoảng cách rất gần, gần đến nỗi chưa đến một đốt tay là hai chóp mũi có thể chạm vào nhau.
Vương Thiên Ân phì cười, gõ nhẹ vào thái dương cô một cái...
"Ngốc..."
Cô ngây người nhìn hắn, đôi mắt bồ câu lúc này đã mở to, cô bất giác đưa tay lên chạm vào nơi vừa bị hắn gõ vào.
Vừa định nói ra điều gì đó thì Vương Thiên Ân đã chặn trước...
"Sao lại nhắm mắt chứ? Em nghĩ tôi sẽ làm gì?"
"Em..."
Đình Nhu bị hắn nói đến ngượng chín cả mặt, cô nhất thời không biết phải trả lời ra sao, liền vội vã chui xuống, vòng qua cánh tay đang chặn trên tường của hắn đi thẳng vào trong bếp.
Anh ấy nói đúng!
Tại sao mình lại nhắm mắt chứ?
Uyển Đình Nhu! Đồ đầu heo này! Mày đúng là điên mà!
Đi được vài bước, chợt...
Chiếc bụng đột nhiên réo lên một tiếng "thống khổ", giống như bị bỏ đói lâu ngày.
Âm thanh "rột, rột" to đến nỗi khiến cho Vương Thiên Ân vô thức cong môi, không nén được liền bật cười ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099156/chuong-143.html