Vương Thiên Ân không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, cảm thấy Vương Sâm như hiện tại, dường như sinh ra một sự bất lực, trong lòng hắn cũng nhận thấy, có lẽ là nên dừng lại được rồi.
Thực ra những khi nói chuyện với nhau, trong thâm tâm hắn đã nhiều lần muốn hỏi ông ta...
Đã bao giờ ông ta tự đặt mình vào vị trí của hắn mà nghĩ cho hắn chưa?
Tại sao lại tự ý quyết định hết tất cả mọi thứ mà không cần nghĩ tới cảm nhận của hắn?
Tại sao lại hi sinh hôn nhân của chính mình? Chẳng phải doanh nhân đều làm việc dựa trên thực lực và trí óc sao? Hà tất phải mang vấn đề hôn sự ra trao đổi?
Tại sao lại mang nó ra làm cái cớ để thúc đẩy doanh nghiệp?
Và câu cuối cùng hắn muốn hỏi đó là...
Đã bao giờ ông ta yêu mẹ hắn chưa?
Dù chỉ là động tâm...một chút thôi cũng được?
Rất nhiều câu hỏi từ khi hắn biết nhận thức cho đến hiện tại, vẫn cứ luôn quanh quẩn trong tâm trí hắn, nhưng vì mối quan hệ không được tốt đẹp nên cảm xúc sớm đã nguội lạnh từ lâu.
Mỗi lần muốn hỏi những điều đó, cổ họng cư nhiên nghẹn ắng, dường như có một tảng đá lớn chắn ngang, khiến hắn không tài nào thốt ra thành lời.
Không gian tĩnh lặng một lúc lâu, chợt...
Hắn hỏi:
"Nếu tôi có thể chứng minh cho ba thấy, tôi hoàn toàn có thể làm cho tập đoàn lớn mạnh mà không cần đến liên hôn doanh nghiệp..."
"Ba sẽ đồng ý để tôi tự quyết định hôn sự của mình chứ?"
Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099133/chuong-120.html