Ngồi trên xe, Lục Tư Thành lướt mắt qua gương chiếu hậu, nhìn thấy Vương Thiên Ân không vui, hoặc có thể là do nét mặt có chút mệt mỏi, không biết khi tối hắn đã phải xử lý qua những việc gì, Lục Tư Thành cũng không dám hỏi nhiều.
Chỉ thắc mắc không biết Vương thiếu sao lại muốn đi đến bệnh viện vào giờ này mà thôi?
Bước vào bệnh viện, Vương Thiên Ân đi thẳng lên tầng trên.
Nhìn thấy hắn, các nữ y tá không khỏi trầm trồ.
Bệnh viện này, có hơn một phần ba số vốn đầu tư thuộc về tập đoàn Uông Đại, Vương Thiên Ân lại là chỗ quen biết thân thiết của Uông Sở Diệu, chẳng trách thái độ của bộ phận nhân viên ở đây khi nhìn thấy hắn bước vào, không một ai là không biết tới hắn.
Đưa tầm mắt quét sơ lược xung quanh, không nhìn thấy cô, hắn mới bước vào tháng máy, đi đến phòng làm việc, khẽ gõ cửa.
"Mời vào."
Người ngồi đó đánh giá sơ qua, ông ta nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, dường như có chút quen thuộc:
"Xin chào, xin hỏi cậu là..."
Giọng nói trầm thấp cất lên, hắn nhẹ nhàng đóng cửa, một thân kiêu ngạo trong bộ âu phục Italy ngồi xuống chiếc ghế tựa:
"Chào bác sĩ Tần, tôi là Vương Thiên Ân."
...
Hơn mười hai giờ tại khu phố Y.
Vương Thiên Ân nằm trên giường một lúc lâu, với tay lấy lọ thuốc đau đầu bên cạnh.
Mỗi khi suy nghĩ một chuyện gì đó quá nhiều, nhưng không tìm ra được câu trả lời thoả đáng, Vương Thiên Ân sẽ bắt đầu đầu rơi vào trạng thái khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099129/chuong-116.html