"Là Thiên Ân của em sao? Đừng rời xa em nhé...Em yêu anh...rất yêu anh."
"Thiên Ân à, anh có biết vì sao em thích hoa hồng đỏ không?"
Là ai, là ai đang nói những điều này?
"Đồ ngốc...Không chỉ đơn giản là đẹp. Là bởi vì hoa hồng đỏ rất kiêu sa, nó tượng trưng cho tình yêu thuỷ chung, son sắt, là sự chân thành, là niềm đam mê mãnh liệt mà chúng ta muốn dành tặng cho đối phương. Anh nói xem..."
"Có phải chúng có ý nghĩa rất sâu sắc không?"
Làm ơn đừng nói nữa! Im đi!
"Nói anh yêu Kỳ Kỳ đi..."
Là Kỳ Kỳ sao?
"Thiên Ân à, em đi nhé, chỉ một chút thôi, một chút nữa sẽ về..."
Không!
"Không...Kỳ Kỳ, đừng...đừng đi...anh xin em..."
"Đừng!!!"
Vương Thiên Ân vô thức ngồi bật dậy, hắn choàng tỉnh, khẽ nuốt nước bọt, cảm giác như bị hàng ngàn dây kẽm gai quấn quanh, từng hơi thở nặng nề dồn dập siết chặt lấy lồng ngực hắn.
Đã bao lâu rồi...hắn không mơ thấy giấc mơ này?
Cảm giác bất thình lình thức giấc khiến đầu hắn đau như búa bổ, Vương Thiên Ân với tay lấy ly nước thuỷ tinh đặt bên cạnh, đưa lên cánh môi...
Chết tiệt!
Đột nhiên, hắn cắn răng, đôi mắt nâu sâu thẳm dấy lên ánh nhìn đáng sợ, bàn tay bỗng dùng lực bóp mạnh, hắn vung tay ném phắt chiếc ly vỡ tan tành.
"Xoảng!" một thanh âm rõ to, trên mặt sàn đã vỡ ra hàng trăm mảnh thuỷ tinh nát vụn.
Vương Thiên Ân bước xuống giường, ánh mắt hờ hững như người vô hồn giẫm lên những mảnh thuỷ tinh đi vào trong phòng tắm, hắn xả nước, đứng dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099117/chuong-104.html