Trương Hâm Đình giật mình, thoáng sửng sốt, cô ta quay mặt nhìn sang hướng khác, cảm xúc đay nghiến tột cùng, nghiến răng lộ vẻ uất ức.
Cô ta không cam tâm!
Cớ sự gì mà thân phận cao quý như cô ta, đường đường là thiên kim cành vàng lá ngọc của Trương gia lẫy lừng vang danh khắp Hoa lục, lại phải chính miệng thốt ra lời xin lỗi với một con ả nghèo hèn thấp kém thuộc tầng lớp hạ lưu?
Nhất thời Trương Hâm Đình ngước mắt lên trừng những tên vệ sĩ xung quanh, nhưng lúc chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Vương Thiên Ân thì ngay lập tức khuất phục:
"Bạn học Uyển Đình Nhu, tôi xin..."
"Khoan đã."
Vương Thiên Ân cắt lời, bất giác làm Trương Hâm Đình khựng lại, hắn chễm chệ trên chiếc ghế tựa, một chân bắt chéo duỗi thẳng hướng về phía Trương Hâm Đình ra lệnh:
"Gọi chị."
Cái gì?!
Móng tay của Trương Hâm Đình đều đâm vào trong lòng bàn tay, lớp da cũng đã rướm máu. Giờ phút này, việc cô ta muốn làm nhất chính là một dao rạch nát cái mặt ngông nghênh của tên khốn kiếp trước mặt.
Thật khiến cô chướng mắt đến phát điên.
Tuy suy nghĩ là vậy, nhưng loại sợ hãi ngay tại đây, không giờ nào phút nào là không tập kích vào tâm lý cô ta.
Khóe miệng Trương Hâm Đình run run, tròng mắt đã dấy lên chỉ máu, vừa khóc vừa nói:
"Chị Uyển Đình Nhu, em thực sự xin lỗi vì đã sách động nhiều nữ sinh lên tầng thượng, cùng nhau thực hiện hành vi bạo lực thể xác lẫn tinh thần chị. Ngay tại đây, em thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099109/chuong-96.html