Tiêu Lang từ cửa tiến vào, trên tay mang theo một cái khăn cùng một chậu nước.
"Đàn anh?"
À, mình nhớ ra rồi, ban nãy, đây là người cuối cùng mà mình nói chuyện.
"Tôi vừa mới ra ngoài không bao lâu thì cô tỉnh lại, cảm thấy trong người như thế nào? Ổn chứ?"
Uyển Đình Nhu cười khổ:
"Nếu nói ổn thì chẳng phải là đang nói dối sao?"
Nhìn thấy Tiêu Lang ánh mắt vẫn còn dán chặt vào cô, có chút không tự nhiên, cô nhanh chóng đánh sang chuyện khác:
"Trên tay anh đang cầm cái gì đấy?"
"À..."
Tiêu Lang định thần, liền bước đến bên giường:
"Tôi nhìn thấy tay chân cô bị bọn họ đạp bẩn, nên..."
"Đàn anh tốt với tôi quá."
Uyển Đình Nhu mỉm cười.
"Cảm ơn anh nhé, từ khúc này tôi có thể tự làm được. Anh cứ việc để đây."
Tiêu Lang khẽ gật đầu, hắn tiến lại để chậu nước lên trên bàn, đặt ở cạnh chiếc giường của cô, sau đó đi ra ngoài, bước đến cửa, hắn ngoảnh vào trong nói:
"Tôi có việc phải đi trước, nếu có chuyện gì thì cứ tìm tôi."
Cô "Ừm" một tiếng, đáp lại qua loa theo phép lịch sự, dù sao thì ngoài Trần Thiên Hạo ra, đây cũng là người đầu tiên trong học viện không trơ mắt nhìn cô bị đám tiểu nhân đó chà đạp ức hiếp.
Nói thì nói là vậy, nhưng đương nhiên là không thể tìm tới, cô ngàn vạn lần cũng không muốn kết bạn với bất kì một ai tại cái nơi quỷ quyệt này.
Thật tâm thì cô chỉ muốn học cho thật giỏi, sớm tốt nghiệp để thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099100/chuong-87.html