Sắc mặt Tần Nguỵ đen đi một nửa. Hắn kinh ngạc nhìn ba hắn bị Vương Thiên Ân ngang nhiên uy hiếp, trong lòng hậm hực nhưng lực bất tòng tâm, ánh mắt hắn trừng trừng, cơ hồ chỉ muốn bổ nhào lại bóp chết thằng chết dẫm ngay trước mặt cho hả dạ.
Hai bàn tay Tần Nguyên Lãng dần nới lỏng, buông ra khỏi cổ áo Vương Thiên Ân, ông ta lùi lại ngồi "phịch" xuống dưới đất, vẻ mặt thất thần lắc đầu, miệng không ngừng lặp đi lặp lại:
"Hết...hết rồi...hết thật rồi..."
Vương Thiên Ân khuỵu một bên gối xuống bên cạnh Tần Nguyên Lãng, thấy ông ta như sắp hoá điên, hắn liền đưa ra điều kiện đàm phán:
"Tần tổng, người phải rời khỏi học viện không phải là tôi."
Cả Tần Nguỵ và Tần Nguyên Lãng đều ngạc nhiên nhìn sang. Tần Nguyên Lãng biết hiện tại không còn sự lựa chọn nào khác, đành cắn răng hạ mình:
"Vương thiếu, ý cậu là..."
"Phải! Tôi sẽ không tố cáo ông, với điều kiện, ông phải đem tên rác rưởi kia cút ra khỏi đây."
"Vĩnh viễn!"
"Thằng khốn! Mày nói ai là rác rưởi hả?"
Tần Nguỵ kích động, đứng phắt dậy hét lớn.
"Nếu không phải mày xui xẻo gặp phải tao, vô tình lại được dịp tống mày đi thì năm sau hoặc năm tới, mày vẫn sẽ phải cút ra khỏi đây."
"Tần Nguỵ, hòm thư nặc danh trên hệ thống học viện nhận được vô số đơn tố cáo hành vi quấy rối tình dục của mày. Mày nghĩ thư ký Chu không đả động tới mày thì sẽ không ai dám động tới?''
Vương Thiên Ân khẽ nhếch khoé môi, sắc mặt âm trầm rét lạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099098/chuong-85.html