"Có vẻ cô cần nó hơn tôi."
Uyển Đình Nhu híp mắt, cố nhìn rõ lại, từng tia nắng chiếu sáng làm cô hoa cả mắt, ánh nhìn có chút mơ hồ, cô không định hình được dáng vẻ trước mặt. Khẽ giơ tay lên mặt che bớt ánh nắng.
Hình ảnh bắt đầu rõ dần. Uyển Đình Nhu hỏi:
"Xin hỏi, anh là..."
"Xin chào, tôi là Tiêu Lang."
Uyển Đình Nhu bấy giờ mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt, hắn nở nụ cười thân thiện, lang nhãn* hiện rõ rệt trên khuôn mặt làm ánh nhìn của hắn có chút gian tà.
(*): mắt sói
Cô nhìn hắn một vài giây, chợt ngẫm nghĩ, cả cái học viện này, hầu hết bọn họ đều ghét cay ghét đắng cô, không lí nào lại có người đến bắt chuyện với cô. Hẳn phải có mục đích.
Nghĩ vậy, Uyển Đình Nhu cười nhàn nhạt, cô nói:
"Cảm ơn, tôi không khát."
Đoán ra được tâm tư của cô, Tiêu Lang nhanh trí tiếp lời:
"Ấy, bạn học mới đừng vội từ chối ý tốt của tôi chứ? Chẳng phải cô đang tìm người sao?"
Lời nói của Tiêu Lang như đánh trúng suy nghĩ của Uyển Đình Nhu, cô dường như không cần nghĩ liền ngồi bật dậy, dáng vẻ hấp tấp của cô khiến Tiêu Lang càng thêm đắc ý, hắn cười thầm.
"Đúng vậy, tôi đang tìm người, cậu có nhìn thấy cậu ấy..."
"Có đấy."
Tiêu Lang cười ma mãnh ngắt lời.
"Tôi thấy cậu ta đi lên tầng thượng."
Tiêu Lang vừa dứt lời, Uyển Đình Nhu hớt hả chạy đi ngay, quên mất chưa kịp nói "cảm ơn".
Cô rời khỏi đó trong tích tắc, Tiêu Lang nhìn thấy bóng lưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099091/chuong-78.html