Uông Sở Diệu đã đứng đợi được một lúc lâu, hắn đã gọi cho Uyển Đình Nhu không biết bao nhiêu cuộc, càng gọi lại càng cảm thấy khó chịu vì phải nghe đi nghe lại đoạn âm thanh chết tiệt mang tên "thuê bao".
Uông Sở Diệu dần mất bình tĩnh, hắn đi qua đi lại, vừa định tiến tới nhấn chuông thì ngẫm nghĩ...
Hiện tại cũng đã khuya, hay mai mình lại đến xin lỗi cô ấy sau vậy.
Từ đằng xa, Trần Thiên Hạo cùng Uyển Đình Nhu đã về đến.
Uông Sở Diệu nhìn thấy cô, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ, vừa định gọi tên cô thì hắn khựng lại, bất thình lình chạm phải ánh mắt Trần Thiên Hạo, nụ cười trên đôi môi hắn cũng tự nhiên mà biến mất.
Cô ấy sao lại đi về cùng hắn?
Uông Sở Diệu đang trong tâm tư suy nghĩ thì chợt, Uyển Đình Nhu tiến đến hỏi:
"Sở Diệu? Anh làm gì ở đây?"
"Tôi đã gọi em rất nhiều cuộc, nhưng di động em cứ báo thuê nên tôi..."
"Di động tôi hết pin."
Uyển Đình Nhu tiếp lời.
Ra "bạn" mà cô ta nói là Uông Sở Diệu à?
"Tôi thành thật xin lỗi, đột nhiên gia đình tôi xảy ra chút việc, tình huống cấp bách nên tôi mới không thể đến được buổi hẹn. Mong em hãy hiểu cho tôi."
Uyển Đình Nhu nhìn Uông Sở Diệu, cô nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đành im lặng một lúc lâu. Cuối cùng vẫn phải mỉm cười đáp lại:
"Không sao, nếu anh bận việc thì khi khác vậy."
Trần Thiên Hạo dáng vẻ không quản sự đời, điệu bộ chán ghét bỏ đi, mặc hai con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099074/chuong-59.html