"Có phải em đã sai khi nói ra? Anh có trách em không?"
Trương Hâm Đình ngồi tựa trên chiếc ghế sô pha, cô ta đang đợi chờ một ai đó, thân hình mảnh mai trong chiếc ngủ mỏng tang, cô ta không quan tâm đến sự hiện diện của những người giúp việc, dường như lại muốn châm thêm một điếu thuốc, từng ngón tay thon dài nâng ly rượu lên nốc sạch.
"Đình Đình!"
Hắn đã đến. Người đàn ông xuất hiện trước mắt cô ta ngay tại lúc này đây, hớt hả chạy đến như một tia sáng hi vọng len lỏi qua hốc mắt đỏ au đang ướt đẫm, vội vã giật lấy ly rượu đỡ cô ta ngã vào lòng:
"Em mất trí rồi sao?"
Trương Hâm Đình cười khổ, cô ta sờ vào bờ vai rộng, vuốt ve trên cơ ngực săn chắc của hắn:
"Anh đến rồi, thật tốt quá."
Uông Sở Diệu không nén nỗi được bình tĩnh, ánh mắt dấy lên đầy giận dữ:
"Đã uống bao nhiêu? Uống từ bao giờ mà lại ra nông nỗi như thế này?''
''Đình Đình, em là vì chuyện hôm đó sao? Thực ra anh..."
Trương Hâm Đình vật vờ nằm trong vòng tay Uông Sở Diệu, khẽ đưa ngón tay lên chặn lại trên cánh môi của hắn. Giờ phút này đây chỉ thầm mong tất cả mọi thứ "hãy cứ như vậy" thì tốt biết bao.
Thật lòng, chỉ muốn hỏi hắn rằng, nếu cô ta không xuất hiện thì liệu ánh mắt của anh khi nhìn em có khác với thực tại?
Trương Hâm Đình đã uống say bí tỉ, cô ta đã một mình nốc sạch hai chai rượu ngoại mà vốn dĩ trước đó còn định mang qua biếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099071/chuong-56.html